Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Truyện Đô Thị Đệ Nhất Danh Sách Chương 1299: Sự Lựa Chọn Của Thời Đại

Chương 1299: Sự Lựa Chọn Của Thời Đại

12:19 chiều – 08/11/2024

Còn tám ngày.

Hoang dã Tây Bắc như biến thành một vùng biển.

Biển vốn có màu xanh thẳm, biển đa phần để lại cho người nhìn hình ảnh mặt sóng lăn tăn, sóng biển rì rầm.

Nhưng nước biển của Tây Bắc không có màu xanh mà là màu đen.

Không biết ẩn trong đó là những thứ kinh khủng gì.

Thâm sơn trên nơi hoang dã như các rảnh biển chưa được khám phá, vô cùng nguy hiểm.

Cảm giác nhìn không thấy đáy khiến mọi người cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Hắc Hồ và chiến lữ số 6 nghỉ ngơi một lúc, họ vừa thoát khỏi sự truy đuổi của Linh qua một khe núi phía nam.

Đánh du kích quan trọng nhất là nắm bắt tin tức, cho nên trước khi rời đi, Hứa Khác đã tính toán thời gian vệ tinh cho Hắc Hồ.

Đáng tiếc, từ sau lần mai phục kia, thời gian vệ tinh rời đi ngày càng ít, phải 10 ngày sau mới có thêm cơ hội.

Bất quá, cơ hội lớn không có nhưng cơ hội nhỏ vẫn có.

Hôm qua, Hắc Hồ thừa dịp vệ tinh rời đi 3 tiếng đã tập kính pháo binh của kẻ địch, gây ra tổn thất lớn cho đối phương.

Nhưng sau 3 tiếng thống khoái này, 21 tiếng còn lại họ chỉ dùng để chạy trốn.

Không còn cách nào khác, hiện tại chuyện đám Hắc Hồ có thể làm chỉ là cố gắng hết sức, việc tìm ra được pháo binh của kẻ địch đã là chuyện vô cùng may mắn rồi.

Tuy họ không thể tiêu diệt hết pháo binh kẻ địch nhưng kéo được bao nhiêu thời gian thì kéo.

Chỉ cần quân địch còn đuổi theo họ là được.

Suốt 21 giờ chạy trốn, mọi người không ngủ không nghỉ trốn đông núp tây, đến mức mệt mỏi rã rời mới có thể chạy thoát khỏi vòng vây của kẻ địch.

Bất quá Hắc Hồ đã phát hiện một quy luật, đám truy binh đó cũng cần nghỉ ngơi, nhóm truy binh đầu tiên truy đuổi họ 13 tiếng sẽ bắt đầu nghỉ ngươi, sau đó sẽ có một đội khác tiếp tục truy kích.

Dường như đối phương cũng không thể hoạt động mãi.

Hắc Hồ ngồi trên một mô đất, vừa quan sát xung quanh vừa thầm nói:

“Chẳng lẽ thời gian dài không nghỉ ngơi sẽ khiến năng lực tính toán của AI bị giảm sút? Vì thế nó cần phải giữ sức?”

Một vị doanh trưởng nói:

“Trưởng quan, nó trực tiếp để truy binh ngủ ngay trước mặt chúng ta, rõ ràng đang xem thường chúng ta a.

Lúc ấy sao chúng ta không trực tiếp dùng pháo cối tấn công chúng.”

Hắc Hồ phủi bụi cùng bùn đất trên người:

“Được rồi, có thể tránh được một kiếp cũng không tệ.

Có quỷ mới biết đó có phải cạm bẫy gì không.

Đúng rồi, ta vẫn muốn hỏi các ngươi, trưởng quan P5 phái chúng ta tới chấp hành nhiệm vụ này, biết trước hẳn sẽ chết, các ngươi có oán hận không?”

Binh sĩ Hỏa Chủng đều im lặng.

Một T5 vừa ăn lương khô vừa nói:

“Nói không oán hận gì nhất định là giả a.

Dù mọi người có thể chỉ sống được tới 40 tuổi nhưng sống được tới đâu thì hay tới đó chứ.

Từ nhỏ chúng ta đã được giáo dục phải biết hi sinh, nhưng tới lúc làm thật thì có phần khó chấp nhận a.”

Hắc Hồ nhìn họ:

“Lấy tố chất thân thể của các ngươi, muốn chạy trốn ta cũng không đuổi kịp, chung quy thực lực của ta cũng chỉ ở mức T3.”

T5 kia cười cười:

“Ngươi cũng nói, ngươi chỉ có T3, nếu chúng ta chạy, ai sẽ bảo hộ ngươi.”

Không phải ai cũng chấp nhận được việc từ nhỏ đã bị xem như cỗ máy chiến tranh.

Đôi khi mọi người nhớ lại chuyện cũ, nếu được, họ cũng hi vọng bản thân được quyền lựa chọn.

Nhưng trên thế giới nào có nếu như.

T5 nói:

“P5 dùng ngữ khí bình tĩnh như vậy để tuyên bố, dù sao mọi người cũng sống không quá bốn mươi, hơn nữa còn mất đi năng lực sinh dục, vì thế giá trị không bằng người thường.

Khi nghe lời này, tâm tình sao có thể thoải mái được.”

Hắc Hồ nghĩ nghĩ rồi nói:

“Kỳ thật ta ở bên hắn lâu rồi.

Trong trí nhớ của ta, hắn có thể đưa ra lựa chọn lãnh khốc hơn thế.

Nhưng sau mỗi trận chiến, hắn sẽ ngồi một mình trong doanh trướng chỉ huy, không ai biết hắn suy nghĩ gì.

Nhưng ta có thể cảm nhận được sự bi thương của hắn, khi tất cả mọi người đang hoan hô, hắn nói ta biết, Hắc Hồ, chiến tranh không phải chuyện đáng chúc mừng, dù chúng ta thắng.

Từ một khắc này ta liền biết, kỳ thật hắn cũng không vui.”

Thời đại này buộc một số người phải làm chuyện họ không thích, nhưng lại là chuyện họ am hiểu nhất.

Nhâm Tiểu Túc là thế, Khánh Chẩn như thế, Trương Cảnh Lâm cũng thế, P5092 chẳng khác gì.

Trong hắc ám, thời đại này đã chọn họ, họ không cách nào thoát ra được.

Một T5 bên cạnh Hắc Hồ cười cười:

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Trưởng quan, những gì ngươi nói chúng ta đều hiểu, kỳ thật trưởng quan P5 cũng không muốn.

Cơ mà ngươi còn biết chuyện bát quái gì của ngài ấy không, kể tiếp nghe chơi.”

Đám người kia trừ lúc lên chiến trường thì không khác gì người thường, cũng có cô nương ngưỡng mộ, còn có tánh nhiều chuyện ai ai cũng có.

Hắc Hồ nghĩ nghĩ rồi nói:

“Có chuyện này, khi đó ta được trưởng quan P5 phỏng vấn rồi được thông báo sẽ tới sư đoàn số 3.

Ta từng theo các lão sư trong trường nghe ngóng chuyện của ngài ấy, để xem tin đồn có đáng tin không.

Kết quả thầy của ta năm đó cũng là thầy dạy trưởng quan, hắn nói ta biết, trưởng quan P5 là có gien T4, vốn được chỉ định trực tiếp tới quân doanh.

Khi đó hắn vì không muốn giết người mà cố gắng học để được vào trường quân đội, trở thành chỉ huy.

Sau đó lão sư đã đánh nát ảo tưởng của hắn, nói hắn biết, làm quan chỉ huy sẽ phải giết càng nhiều người hơn… Thảm lắm đó.”

Mọi người nghe thế thì cười ha hả.

Họ tưởng tượng P5 lúc còn thiếu niên khi nghe được tin dữ thì trong lòng khổ sở biết bao, bỗng cảm thấy thú vị ghê.

Bấy giờ, binh sĩ thăm dò xung quanh quay lại truyền tin, nói Linh đang khống chế một số lượng lớn binh sĩ tiếp cận họ từ phía trước.

Trong nhất thời, hoan thanh tiếu ngữ không còn nữa, họ đều biết chuyện này có nghĩa là gì.

Họ không còn đường lui nữa.

Hắc Hồ đứng dậy cười nói:

“Nghỉ ngơi xong chưa? Nếu còn nghỉ nữa, chắc chúng ta sẽ chết ở đây mất.”

“Nghỉ ngơi ổn rồi, trưởng quan, ngươi hạ lệnh đi…”

T5 nói.

Mọi người đã 24 tiếng không chợp mắt, hiện giờ mới nghỉ hơn một giờ, làm sao mà tốt được.

Nhưng chiến trường là vậy, chiến đấu liên tục không nghỉ ngươi là chuyện thường, mọi người phải cố gắng chịu đựng.

Hắc Hồ nhìn mọi người:

“Trưởng quan P5 từng nói, chiến tranh phải nhìn toàn cục, không thể chỉ vì ích lợi của mình, cá thể nên phục vụ vì ý chí tập thể.

Nếu cá thể đã không còn hi vọng thì nên học cách giữ lại hi vọng cho người khác, để người khác giành được thắng lợi.”

Hắc Hồ nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó xem lại sổ ghi chép Kỵ Sĩ đưa cho hắn, phía trên là số liệu hoạt động của vệ tinh, hắn nói tiếp:

“Nếu không còn đường lui, vậy các vị có muốn theo ta làm một trận lớn không? Dựa theo tính toán của Kỵ Sĩ, còn 1 giờ nữa thì vệ tinh trên đỉnh đầu chúng ta sẽ rời đi, khi đó chúng ta sẽ có 6 tiếng.”

“6 tiếng này…”

T5 nói:

“Trưởng quan ngươi chuẩn bị làm gì?”

“Chúng ta dùng 6 tiếng này giết đến phía sau quân địch.

Các ngươi có nhớ không, lúc trước Linh từng phá hủy mật chìa khóa chi môn đó, ta tính đại khái một chút, hẳn là do binh sĩ đạn đạo của Vương thị làm ra.

Mà binh sĩ đạn đạo sẽ được pháo binh bảo vệ ở phía sau.”

Tại Tây Nam Khánh thị, phòng tuyến Tam Sơn đã trở thành lịch sử.

Sau khi trải qua chiến tranh giữa Lý thị, Dương thị, Khánh thị, rất nhiều người cho rằng ngày lành đã tới.

Khánh thị thống trị Tây Nam ngay ngắn rõ ràng, trăm họ an cư lạc nghiệp, nhưng hết thảy nay đã bị tận diệt vì chiến tranh.

AI khống chế biển người tiến vào từng tòa hàng rào, quân đội đội Khánh thị thề sẽ bảo vệ Tây Nam cứ thế hi sinh, dường như không ai có thể ngăn cản đội quân này.

Biển người như thủy triều, số người máy nano vừa được sản xuất trước đó không lâu nay cũng được đem ra sử dụng, nhằm chiếm trọn cả Tây Nam.

Biển người như thủy triều ngày càng nhiều, cuối cùng phân thành hai nhóm bắc tiến.

Dường như Linh cũng ý thức được thời gian gấp gáp, nó bắt đầu điều động biển người dùng hết thảy phương tiện giao thông như xe con, xe vận tải thậm chí là xe máy chạy dọc theo công lộ về phía bắc.

Trong đó, thậm chí còn có xe quân dụng của Khánh thị ở phòng tuyến Tam Sơn nữa, tuyệt đại bộ phận xe cộ vũ khí đều được lưu lại.

Xem ra, Linh đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rồi.

Mà nhóm thứ hai tuy di chuyển chậm nhưng vẫn như mũi nhọn trực tiếp băng đèo vượt suối thằng về phương bắc.

Dưới tình huống bình thường, quân đội mỗi ngày đi được từ 40 ki lô mét đến 50 ki lô mét , hành quân cấp tốc thì chừng 60 ki lô mét đến 80 ki lô mét .

Bất quá, đây chỉ là binh sĩ với phụ trọng hơn mười cân thôi.

Nhưng binh sĩ của Linh thì không cần phụ trọng, tối đa chỉ mang theo một ít vũ khí mà thôi.

Mỗi người tối đa chỉ mang theo 8 cân, nếu là pháo cối thì được bốn người cùng khiêng.

Hơn nữa, những người bị khống chế này trừ ngủ đủ 8 tiếng mỗi người, thời gian còn lại đều dùng để di chuyển.

Lúc ngủ họ được một nhóm khác hỗ trợ mát xa, kéo giãn cơ bắp, dù ăn cơm cũng không lãng phí thời gian, mỗi lần dùng bữa chỉ mất chừng 4 phút.

Không cần giải trí, không có bất kỳ tình cảm gì.

Tốc độ tiến quân của chi đội này lên tới 130 ki lô mét mỗi ngày.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tám ngày là họ có thể tới địa phận cứ điểm 178 rồi.

Nếu Linh có đủ năng lực khống chế, có khi họ còn có thể đi nhanh hơn.

Nếu nhìn trên bản đồ, binh sĩ của Linh sẽ chia thành 4 đường như 4 mũi tên lợi hại hướng về cứ điểm 178.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận