Ngày đầu tiên đếm ngược.
Nhâm Tiểu Túc nghe xong cũng chẳng chút thấp thỏm.
Mặc kệ chín ngày sau thành công hay thất bại, mặc kệ tương lai nhân loại ra sao, sau 9 ngày này đều sẽ có đáp án.
Mà chuyện hắn cần làm là cùng mọi người vượt qua 9 ngày này.
Nhâm Tiểu Túc bắt đầu xem xét từng phòng tuyến, hắn ngạc nhiên phát hiện đa số bình dân nơi này không phải nạn dân chạy tới mà đều là cư dân cứ điểm 178.
Lúc này, không riêng gì bốn hàng rào phía đông, chín hàng rào còn lại cũng bắt đầu lùi về sau, vì binh sĩ Khánh thị đã tan tác.
Nếu chỉ đối mặt với số lượng địch nhân ban đầu thì còn được, nhưng sau khi Khánh thị tan tác, Linh sẽ có thêm người để khống chế, số phòng tuyến này e rằng khó lòng ngăn bước quân địch.
Cho nên cư dân bên ngoài hàng rào của cứ điểm 178 cũng bắt đầu rút lui.
Nhưng vào lúc mọi người rút lui, cư dân cứ điểm 178 lại chủ động xin ra tiền tuyến, trợ giúp quân Tây Bắc xây dựng phòng tuyến.
Không biết vì sao, Nhâm Tiểu Túc lại thấy được những cư dân này khá tự hào, cứ như được tồn vong cùng quân Tây Bắc là chuyện cực kỳ vinh quang, chuyện người khác không dám làm họ lại dám làm.
Đương nhiên, được như vậy cũng nhờ công sức quân Tây Bắc.
Những thủ hộ giả vì bảo vệ cứ điểm 178 đã phải trả giá những gì, bình dân đều thấy được.
Nhâm Tiểu Túc thấy được bình dân làm việc xong thì ngồi trước nhà ăn cơm, trò chuyện cùng hàng xóm, nụ cười rạng ngời trên mặt họ.
Chuyện kỳ quái xuất hiện.
Khi đợt nạn dân đầu tiên chạy tới phòng tuyến, cư dân cứ điểm 178 chủ động tiến lên hỗ trợ quân Tây Bắc sắp xếp cho nạn dân rồi để đối phương tiếp nạn di tản.
Sau đó cư dân cứ điểm 178 an ủi nạn dân: tất cả Tây Bắc đều là người một nhà, không phải sợ, đợi quân Tây Bắc thắng trận, các ngươi sẽ lấy lại được nhà thôi.
Cư dân như nhà tư vấn tâm lý giúp các nạn dân khai thông và trấn định hơn.
Bất quá các nạn dân lại hỏi, Tây Bắc thật có thể thắng sao, nếu thắng thì lùi lại làm gì?
Dù mọi người có lòng tin với quân Tây Bắc nhưng trên đường di tản vẫn có tâm lý lo sợ.
Kết quả cư dân cứ điểm 178 nói:
“Ngươi nhìn đi, quân Tây Bắc đánh nhau với Vu Sư năm như vậy, cuối cùng cũng đâu có sao.
Hơn nữa hiện tại họ còn có Thiếu soái là siêu phàm giả siêu phàm kia kìa, thua kiểu gì được? Ngươi nói xem, thua kiểu gì được?”
Hai câu hỏi cuối khiến nạn dân không khỏi bối rối.
Nghe vậy xong, mọi người cảm thấy quân Tây Bắc thật sự có thể thắng, tuy không biết thắng bằng cách nào nhưng chỉ cần thắng là được.
Đợi nhóm nạn dân đầu tiên trấn định lại, các nhóm phía sau cũng không khác gì mấy.
Bất tri bất giác, vấn đề khó giải quyết về tâm lý của nạn dân nay đã được giải quyết gọn gàng như thế.
Hơn nữa, ban đêm có một nhóm nạn dân trẻ tuổi thương lượng xong gì đó rồi chạy tới phòng phụ trách xây dựng nói muốn tham gia cùng.
Quan quân lắc đầu trả lời trực tiếp: Đừng tới làm loạn thêm, đủ người rồi.
Những người trẻ tuổi ấy không vui, họ chỉ vào cư dân cứ điểm 178 nói: Sao họ làm được còn chúng ta thì không?
Quan quân buồn bực, đây là chuyện tốt nhưng sao lại xảy ra tranh đoạt kiểu này thế?
Cuối cùng, việc này đã kinh động đến Trương Cảnh Lâm.
Trương Cảnh Lâm quyết định đưa ra điều kiện, nam tử từ 18 tuổi đến 28 có thể tham gia kiến thiết nhưng phải phục tùng chỉ huy.
Hơn nữa không thể nhất thời cao hứng hôm nay muốn làm việc hôm sau thấy mệt liền từ bỏ, đã làm phải làm tới cùng.
Nghe xong đám thiếu niên kia mới không làm khó họ nữa.
Tuy nghe qua hoang đường như nói cho cùng vẫn là chuyện tốt.
Hiện giờ phòng tuyến Tây Bắc không ổn định, bằng không cũng không cần chiến lữ số 6 kéo dài thời gian.
Cho nên, xây dựng chiến tuyến xác thực cần rất nhiều nhân lực.
Ban đêm sẽ có hội nghị tác chiến, Nhâm Tiểu Túc ngồi bên tay trái Trương Cảnh Lâm nghe từng tướng lãnh hồi báo về tiến độ xây dựng phòng tuyến.
Đến phiên Vương Phong Nguyên báo cáo, hắn đưa ra một điểm đáng ngờ:
“Dựa theo tốc độ hành quân chúng ta tính toán được của quân địch, hôm nay hẳn họ đã tới trạm gác 219, thế nhưng bên kia không phát hiện tình hình quân địch, không biết chuyện gì đã kéo chậm tốc độ của họ.”
“Ngươi nghĩ thế nào?”
Trương Cảnh Lâm hỏi.
“Ta lo lắng Linh lại đang âm mưu gì đó nên đã phái quân tiên phong của Chu Ứng Long tới điều tra từ xa.
Tuy rất nguy hiểm nhưng nắm giữ tin tức là điều tất yếu…”
Vương Phong Nguyên đáp.
Vào lúc này, bên ngoài có tham mưu tác chiến báo cáo, Trương Hổ Thắng trưởng quan đã dẫn số nạn dân cuối cùng tới, đồng thời có chuyện trọng yếu muốn báo cáo.
Nhâm Tiểu Túc hỏi tham mưu tác chiến:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Chiến lữ số 6 đâu? Không cùng tới à?”
“Báo cáo Thiếu soái, không có…”
Tham mưu tác chiến trả lời.
Đáy lòng Nhâm Tiểu Túc nhất thời siết chặt.
Mắt thấy đại lừa dối phong trần mệt mỏi chạy vào doanh trướng chỉ huy, Nhâm Tiểu Túc hỏi:
“Còn ai về với ngươi nữa không?”
“Tiểu Cận cô nương, Chu Nghênh Tuyết cô nương cùng đám Vương Phú Quý… “
Đại lừa dối trả lời:
“Chiến lữ số 6 dưới sự dẫn dắt của P5092 đã đi quấy rối quân địch.
Hắn nói phòng tuyến cần thời gian để chuẩn bị, vì thế đã dẫn theo chiến lữ số 6 rời đi.
Hơn nữa, hắn đoán Linh đã phái một chi đội bọc hậu, khả năng cao là số binh sĩ nano bị mất của Khánh thị.
Hắn muốn giải quyết chi đội này.”
Nắm tay Nhâm Tiểu Túc thoáng cái nắm chặt.
Trong doanh trướng chỉ, mọi người nghe đại lừa dối báo cao xong thì hít một hơi lạnh.
Chiến lữ số 6 bất quá chỉ có hơn bốn vạn người, dù binh sĩ Hỏa Chủng là cỗ máy chiến tranh, P5092 có tài chỉ huy thiên phú, dù chiến lữ số 6 có đa phần là siêu phàm giả thì muốn ngăn được một ngày là chuyện thật sự rất khó làm được.
Mà mục tiêu của P5092 còn là hai ngày.
Mặc kệ chiến lữ số 6 làm sao làm được, tất cả mọi người đều phải bội phục.
Trong trận đánh ở Tả Vân sơn và với Vu Sư, chiến lữ số 6 đã trở thành đội quân mạnh nhất Tây Bắc.
Những chi đội khác nghe tới tên chiến lữ số 6 chỉ biết cảm khái.
Trương Cảnh Lâm nhìn Nhâm Tiểu Túc:
“Ngươi thật sự đã giúp Tây Bắc có thêm không ít nhân tài a.”
Hắn nói vậy là vì, P5092 chỉ cần nhìn qua báo cáo phòng ngự liền có thể đoán được chuẩn xác tình huống hậu phương, còn đoán được chính xác Nhâm Tiểu Túc gặp mai phục và Linh có một chi đội xâm nhập địa hình.
Trước giờ Tây Bắc chưa từng có nhân tài thế này.
Nói thật, quân Tây Bắc chiến tranh một mực dựa vào hi sinh.
Tuy Trương Cảnh Lâm có tài chỉ huy xuất chúng nhưng để được xưng là danh tướng một đời vẫn còn kém một chút.
Nhưng P5092 và Khánh Chẩn thì khác.
Đây là người như được sinh ra cho chiến tranh, Khánh Chẩn am hiểu phòng ngừa chu đáo với đại cục.
Nếu kêu hắn nhìn báo cáo phòng ngự rồi đưa ra phán đoán hậu phương cần bao nhiêu thời gian, Khánh Chẩn cũng làm không được.
Cho nên, từ một góc độ nào đó, nếu đặt Khánh Chẩn, P5092, Vương Thánh Tri, Trương Cảnh Lâm lên một chiến trường, người đạt được thắng lợi cuối cùng có thể sẽ là P5092.
Trương Cảnh Lâm nói với Nhâm Tiểu Túc:
“Ngươi đi tiếp ứng P5092 đi, nếu hắn còn sống, phòng tuyến này để hắn thủ thì thích hợp hơn.”
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
“Ta đã hiểu.”
Kết quả lúc này Vương Phong Nguyên nói:
“Không cần đi, trạm gác 219 vừa truyền tin, nói P5092 đang dẫn theo một nhóm người còn lại của chiến lữ số 6 rút lui, dự tính ngày mai có thể sẽ đến.”
Trương Cảnh Lâm nói:
“Tất cả đơn vị gấp rút kiến thiết trận địa phòng ngự của mình.
Trận địa phòng ngự phải cản được quân địch năm ngày trở lên, chúng ta không thể để nỗ lực của chiến lữ số 6 uổng công.
Mặt khác, đợi cho P5092 đến phòng tuyến, phòng ngự Tây Bắc tạm thời để P5092 tiếp quản, hi vọng các vị tích cực phối hợp.”
Dưới tình huống bình thường, muốn một ngoại nhân tiếp quản phòng ngự là chuyện vô cùng phức tạp, nhưng tình huống này xảy ra trong quân Tây Bắc chỉ cần một câu của Trương Cảnh Lâm mà thôi.
Về phần P5092 có thể đảm nhiệm hay không? Hắn đã sớm tự mình kiểm chứng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.