Đàn chim che lấp mặt trời, đàn chim và Hoàng Hôn không ngừng đuổi theo xe việt dã. Nhìn từ trên cao xuống như một dải lụa dài màu đen, mà phần đuôi đang bị Hoàng Hôn không ngừng phá hủy.
Hình thể Hoàng Hôn quá mức khổng lồ, những nơi bị nó đi qua vì không chịu được sức nặng mà đường bằng bị phá nát.
“Con quái vật trước mắt đáng sợ thì đáng sợ đấy, nhưng chúng ta có thể dùng hỏa lực hạng nặng tiêu diệt nó. Mấu chốt là những thứ trên trời kia, chúng ta nên dùng thủ đoạn gì để tiêu diệt?”
La Lam nhìn vào kính chiếu hậu, lo lắng nói.
Tuy trước kia chim chóc cũng có tính công kích nhưng nó có ý thức lãnh thổ riêng, chỉ công kích trong lãnh thổ của mình.
Ngược lại từng có người nói, có nhiều chỗ chim ưng sẽ bắt tiểu hài tử ăn thịt, thế nhưng khi đó hài tử nằm trong phạm vi đi săn của chúng.
Nhưng hiện tại, đám chim này sau khi bị Linh khống chế lại càng thêm kinh khủng.
Mấu chốt nhất ở chỗ, dường như nhân loại không có thủ đoạn gì ngăn được chúng.
Súng máy bắn phá vẫn có thể, thế nhưng chim bay trên trời càng thêm linh hoạt so với việc điều chỉnh góc súng máy.
Khi đoàn tàu xuất hiện ở phía đường chân trời, La Lam vô cùng vui mừng:
“Nhâm Tiểu Túc tới rồi. Hahaha, ta đã nói Nhâm Tiểu Túc chắc chắn sẽ không để ta thất vọng mà!”
Chu Kỳ thầm nói:
“Đây là vừa rồi Khánh Chẩn nói, ngươi đâu nói vậy.”
La Lam tùy tiện dẫm chân ga, sau đó cười nói:
“Ai nói đều như nhau, nhưng trọng điểm ở chỗ, Nhâm Tiểu Túc tới rồi thì chúng ta sẽ không chết. Ta từng ngồi trên đoàn tàu hơi nước của hắn, cửa sổ thủy tinh kia là kính chống đạn, ta không tin đám chim chóc đó còn có thể công phá đoàn tàu hơi nước của Nhâm Tiểu Túc.”
Dường như từ lúc chạy trốn khỏi hàng rào 113, Nhâm Tiểu Túc chưa từng để La Lam thất vọng.
Nếu không có Nhâm Tiểu Túc, La Lam đã sớm chết năm sáu lần.
La Lam điên cuồng dẫm chân ga, động cơ xe việt dã phát ra tiếng ô…ô…ô…n…g nổ vang. Động cơ chuyển số tăng cao trong chớp mắt, khí thải thông qua tuabin bốc ra ngoài, trong chớp mắt bánh xe quay nhanh hơn.
Khi động cơ tăng mạnh, tốc độ thải khí của tuabin cũng tăng cao. Khí áp dưới mật độ lớn trong chớp mắt thiêu đốt nhiên liệu.
Xe việt dã màu đen như một đầu dã thú lần nữa tăng tốc, đám người Khánh Chẩn theo gia tốc bị dán chặt trên lưng ghế, cảm nhận được a-đrê-na-lin không ngừng tăng vọt trong quá trình chạy trốn.
La Lam vốn chạy nhanh như vậy thật sự quá nhanh, nếu kéo dài, họ không chết vì quái thú đằng sau thì cũng chết do tai nạn xe cộ.
Nhưng hiện tại họ không cần để ý những chuyện này, chuyện họ cần làm là tụ hợp cùng Nhâm Tiểu Túc, sau đó đi theo Nhâm Tiểu Túc.
Cùng lúc đó, Hoàng Hôn phía sau lần nữa tăng tốc, bứt phá khỏi mây đen.
Đoàn tàu hơi nước ở phương bắc, xe việt dã ở phía nam, Hoàng Hôn đuổi theo phía sau, hình ảnh tạo nên xung lực như sắp đụng nhau tới nơi rồi.
Cự ly xe việt dã và đoàn tàu ngày càng gần, cảm giác chờ mong của đám người La Lam cũng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng lúc này, khi hai bên sắp tụ hợp, La Lam dần đạp chân phanh lại, khiến đoàn tàu hơi nước được Nhâm Tiểu Túc điều khiển xẹt qua nhau.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh đứng ở đầu xe. Khi hai xe chạy qua nhau, hắn phất tay áo.
Ám Ảnh Chi Môn xuất hiện bên cạnh Nhâm Tiểu Túc, hắn đứng trên đầu xe tựa như thần minh.
Đám người La Lam Khánh Chẩn chấn kinh xuống xe, quay người nhìn về hướng nam.
Chỉ thấy đoàn tàu hơi nước đang điên cuồng chạy tới trước.
Đối diện là Hoàng Hôn và bầy chim, thế nhưng đoàn tàu hơi nước vẫn không giảm tốc độ.
Nhâm Tiểu Túc tới đây không chỉ vì họ mà còn muốn giải quyết tai họa ngầm to lớn trước mặt.
“Đợi đã, Nhâm Tiểu Túc có thể đánh thắng quái vật kia sao?”
Chu Kỳ nói:
“Hắn không muốn sống nữa a?”
Khánh Chẩn và Hứa Man nhíu mày không biết nghĩ gì.
Chỉ có La Lam là đột nhiên nhớ tới, lúc trước Nhâm Tiểu Túc ở vương Vu Sư từng triệu hồi một con Tích Dịch tên Lăng Thần có bộ dáng y chang quái vật đang đuổi theo sau họ.
Màu sắc của Lăng Thần sáng hơn, là màu đỏ, mà con quái vật này thì là màu nâu.
Thế nhưng thời gian hai con Tích Dịch xuất hiện không sai biệt lắm. Nếu nói hai con Tích Dịch này không có quan hệ gì, La Lam tuyệt đối không tin.
Lúc trước La Lam từng hỏi qua lai lịch của Lăng Thần, Nhâm Tiểu Túc cũng thành thật trả lời.
Cho nên La Lam bỗng nuốt nước miếng:
“Ta nói ra chắc các ngươi không tin a. Con quái vật này có khi là sủng vật Nhâm Tiểu Túc ấy chứ. Hắn còn một con nữa. Chu Kỳ, chắc ngươi cũng nhớ mà ha…”
Khánh Chẩn, Hứa Man đồng thời nhìn về phía La Lam và Chu Kỳ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChu Kỳ cũng gật đầu:
“Nhâm Tiểu Túc thật sự có một con sủng vật trông rất giống con này, Bất quá, con này đã bị Linh điều khiển.”
Khánh Chẩn là người thông minh nhất trong bốn người lên tiếng:
“Quái vật kia từng ở trong miệng núi lửa Cảnh Sơn. Phòng thí nghiệm 039 của Hỏa Chủng được xây dựng tại đây. Hỏa Chủng từng gọi đây là hiển thánh chi địa. Cho nên, nếu Tích Dịch này là sủng vật của Nhâm Tiểu Túc, vậy Nhâm Tiểu Túc chính là vật thí nghiệm 01.”
Bằng không, mọi người cũng không còn cách nào khác để giải thích quan hệ của quái vật cùng Nhâm Tiểu Túc. Khánh thị có chứng cớ cho thấy hai con Tích Dịch này đã sốn được trăm năm, có người bán hàng rong từng nghe thấy tiếng gào thét của nó. Đương nhiên đó vẫn chỉ là truyền thuyết, hiện tại truyền thuyết đã được chứng thực.
Từ đó có thể suy ra, Nhâm Tiểu Túc ít nhất cũng hơn trăm tuổi rồi.
Vật thí nghiệm Hắc Bào từng nói với Lý Ứng Duẫn, nó tìm vật thí nghiệm 01 hoàn mỹ nhất, được xưng là thần minh chân chính, mà vật thí nghiệm này có thể đã lẫn vào người thường.
Vật thí nghiệm là một từ ngữ khiến người ta nghe mà sợ hãi.
Thế nhưng, khi La Lam ý thức được Nhâm Tiểu Túc là số vật thí nghiệm 01, hắn lại cảm thấy từ này cũng không quá đáng sợ.
“Vật thí nghiệm thì vật thí nghiệm a. Hắn hẳn là vật thí nghiệm thành công nhất, khác với đám da xanh da trắng kia…”
La Lam ung dung nói:
“Khánh Chẩn, hắn đã không nhắc tới, chúng ta ngàn vạn đừng nói… với ngoại nhân.”
“Ừ… “
Khánh Chẩn đồng ý:
“Kỳ thật hắn có thể thẳng thắn thành khẩn nói với ngươi, đó là sủng vật của hắn, cũng đã thầm nói ngươi biết thân phận của hắn. Đây là một loại tin tưởng.”
“Đợi chút!”
Chu Kỳ quát to:
“Nhâm Tiểu Túc sắp chạm tráng với con Tích Dịch và đám mây đen kia rồi! Chúng ta có cần rút lui tới chỗ xa hơn không. Vạn nhất Nhâm Tiểu Túc không đánh lại, cũng thuận tiện cho chúng ta chạy trốn!”
La Lam tức giận nói:
“Ngươi có chút cốt khí được không, Nhâm Tiểu Túc người ta là tới cứu chúng ta, chúng ta sao có thể vứt bỏ hắn chạy trốn?”
“Mấu chốt ở chỗ nơi này không có con sông nào cả. Chúng ta cũng không giúp được gì…”
Chu Kỳ gào thét.
“Vậy cũng không thể bỏ đi…. “
La Lam nói:
“Vạn nhất có thể giúp đỡ gì đó thì sao, không thể giúp thì cùng chết ở nơi này cũng được.”
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc từ trên đầu xe đứng dậy, đưa tay thò vào Ám Ảnh Chi Môn.
Sau một khắc, tay hắn bỗng xuất hiện giữa bầy chim, giữa ngón trỏ và giữa là bài bạo liệu con 9.
Nhâm Tiểu Túc thu hồi cánh tay, Ám Ảnh Chi Môn đóng lại, bốn lá bài lơ lửng trong không trung.
Bốn lá bài tự như gặp phải phản ứng hóa học mà phát sáng rồi nổ tung.
Đám người La Lam nhìn từ xa thấy được hào quang màu đỏ từ trong đám mây đen.
Hào quang như nham thạch trong núi lửa nhìn thì bình tĩnh nhưng cực kỳ táo bạo.
Không đợi đám La Lam nhìn rõ, chỉ thấy từng tia sáng chói lóa tỏa ra từ trong mây đen như dao cắt. Đây là năng lượng khi bốn lá bài bạo liệt bộc phát.
Đám chim kia trong nháy mắt hỏa thành hỏa cầu, cháy ra tro.
Quân 9 có phạm vi 800 mét, tiêu diệt hết thảy sinh mệnh trong đó.
Bất quá, con 9 đã là lá bài lớn nhất Nhâm Tiểu Túc rút được.
Không phải hắn xui xẻo, mà là hắn dùng cảm tạ tệ đổi hết sang thành thục thạch rồi.
Giống đại lừa dối Trương Hổ Thắng thường nói: Hết thảy đều vì đại hưng Tây Bắc.
Đại hưng Tây Bắc, hôm nay đã là một câu chú ngữ.
Vào lúc La Lam và đám Chu Kỳ chấn kinh vì trận nổ thì thấy được một cánh cổng tinh tú đột nhiên mở ra phía trước đoàn tàu.
La Lam lẩm bẩm nói:
“Chính là cái này! Chính là cái này!”
Vừa dứt lời, Lăng Thần chạy như điên tới thông qua Tinh Không Chi Môn, xông thẳng tới trước mặt Hoàng Hôn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.