Hắc Hồ đứng trước cửa phòng hội nghị cúi đầu nhìn bụi bặm trên người, vừa rồi hắn đang làm phân thì vội trở về, bây giờ toàn thân vô cùng bẩn.
Khi đó, một tham mưu tác chiến tới tìm hắn và bảo trưởng quan P5092 muốn hắn tới phòng họp, kỳ thật hắn đã biết bản thân sắp phải đối mặt với cái gì rồi.
Trận chiến tàn khốc nhất.
Bất quá Hắc Hồ không hề thấp thỏm lo lắng, ngược lại còn có chút hưng phấn.
Hắn học 4 năm trong học viện quân sự Hỏa Chủng, lại tới sư đoàn số 3 ngần ấy thời gian, tất cả đều để phục vụ cho chiến tranh.
Trước đó P5092 từng tới tìm hắn, nói là từ nay về sau mọi người có thể sẽ phải làm lính hậu cần, khi đó Hắc Hồ còn cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng quân nhân phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, trưởng quan nói thế nào, hắn liền làm thế đó.
Nhưng nếu hắn có cơ hội cầm vũ khí lên lần nữa, kỳ thật nội tâm Hắc Hồ vẫn rất cao hứng.
Hơn nữa, hắn tin các binh sĩ Hỏa Chủng khác cũng vậy, vì mọi người đều một mực chờ đợi giờ khắc này.
Hắc Hồ biết hắn nghĩ vậy có chút không đúng, chung quy chiến tranh là chiến tranh, phải trả cái giá rất lớn.
Thế nhưng, đây lại là chuyện họ am hiểu nhất a, cũng là chuyện khiến họ nguyện ý trả giá hết thảy để thực hiện.
P5092 ngồi trong phòng họp bình tĩnh nhìn Hắc Hồ: “Không cần cao hứng sớm như vậy, chờ ngươi biết mình phải đối mặt với dạng địch nhân gì sẽ bắt đầu đau đầu đấy.”
“Không đâu….”
Hắc Hồ cười:
“Ta đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt từ mười năm trước.”
“Đi chỉnh trang lại đi, sau đó dẫn người tới kho vũ khí lấy trang bị… “
P5092 nói.
“Được…”
Hắc Hồ vừa nghe xong thì tâm tình trở nên sôi nổi hẳn lên, toàn thân tràn đầy sinh lực.
P5092 an tĩnh trong phòng họp, nói tiếp:
“Lần này sư đoàn số 3 không thể tạo dựng trận tuyến phòng ngự, đối mặt địch nhân khổng lồ như thế, bình nguyên không thể ngăn trở họ, cho nên phải dùng cách đánh du kích để kéo dài thời gian.”
Trên thực tế, sư đoàn số 3 thật sự không có cách nào ngăn cản địch nhân. Chuyện họ có thể làm chỉ là kéo dài một ít thời gian, dùng khoảng thời gian này để cam đoan cư dân Tây Bắc lùi được về hậu phương.
Cho nên bọn họ không cần chiến thắng ai cả, chỉ cần tranh thủ thời gian mà thôi.
“Cần cung cấp cái gì cứ nói…”
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
“Ta và chiến lữ số 6 sẽ tham chiến cùng các người, như vậy có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn.”
“Không được…”
P5092 lắc đầu:
“Thiếu soái phải hiểu, hiện giờ ngươi phải còn sống, cũng để tất cả mọi người biết ngươi còn sống, đó mới là việc cần làm nhất. Ngươi và Trương tư lệnh đều là trụ cột tinh thần của Tây Bắc, cho nên các ngươi không thể có chuyện gì. Nếu một trong hai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi có biết sĩ khí tất cả Tây Bắc sẽ chịu đả kích thế nào không?”
Đương nhiên Nhâm Tiểu Túc biết đạo lý này.
P5092 nói tiếp:
“Việc này không phải sợ chết, tính cả ta trong đó, dù có chết cũng không đáng một đồng. Thế giới này từ trước đến nay không cần nhiệt huyết vô nghĩa, ngươi và ta đều cần lãnh tĩnh để sống sót đến cuối cùng, không phải chúng ta muốn sống, mà vì trận chiến tranh này cần chúng ta còn sống.”
Nhâm Tiểu Túc hít sâu một hơi:
“Vậy ngươi cần gì.”
“Cần xe, cùng với dầu ma-dút, xăng tiếp tế…”
P5092 nói:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Chỉ có như vậy mới có thể giúp tính cơ động của đánh du kích được phát huy tốt nhất. Thiếu soái, ngươi từng nói, đối phương có thể trực tiếp khống chế đội cơ giới của Vương thị mà.”
Tình huống ở Tây Bắc khác với Khánh thị.
Khánh thị và Vương thị không có đường thông nhau nên đội cơ giới không thể xông qua rừng Tây Nam.
Nhưng Tây Bắc thì khác, Vương thị đã sớm đóng quân ở biên cảnh, nơi này có công lộ, phụ cận biên cảnh còn có cứ địa Vương thị, dù đường tiếp tế của đối phương không đủ chèo chống cho việc đội cơ giới di chuyển với quy mô lớn thì vẫn có thể duy trì được xe bọc thép, xe tăng tới được Tây Bắc.
Cho nên, muốn đánh du kích với binh sĩ như vậy, tính cơ động của họ cũng không được thua đối phương.
Nhưng lúc này, Vương Việt Tức chần chờ một chút rồi nói:
“Nhưng vấn đề là, dầu mazut, xăng, xe đều là thứ cần cho cư dân lui lại. Tất cả phương tiện giao thông trong đều phải được tận dụng, như vậy mới có thể giúp cư dân di tản nhanh nhất.”
Phòng họp an tĩnh lại, tài nguyên có hạn, phân phối thế nào sẽ do Nhâm Tiểu Túc quyết định.
Cho nên, nếu hỗ trợ Vương Việt Tức thì tài nguyên phía bên P5092 sẽ có hạn.
Cá và chân gấu không thể cùng tồn tại.
Nhâm Tiểu Túc cau mày, hắn đứng dậy nói với Vương Việt Tức:
“Ngươi cứ an bài việc di tản trước, không cần gạt cư dân. Chuyện này không giấu được đâu. Trương Tiểu Mãn, ngươi dẫn một chiến lữ vào hàng rào duy trì trật tự, nếu có người kích động bình dân làm loạn, bắt hết về đây. Về phần rút lui như thế nào, ta còn phải nghĩ cách.”
Bấy giờ, P5092 đột nhiên nói:
“Vương Uẩn, ngươi chọn 10 doanh binh sĩ của cứ điểm 178 tới gặp ta. Nhớ kỹ, ta muốn đó là những người có người thân ở cứ điểm 178 nhưng không phải con một. Các đưa hết Chân Thị Chi Nhãn của Thiếu soái đưa cho các ngươi cho ta, những viên chưa dùng ta đều muốn.”
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, hắn lập tức đoán được P5092 muốn 10 tên lính này làm gì.
P5092 nghĩ nghĩ rồi bổ sung một câu:
“Tốt nhất là tự nguyện.”
Trong chiến sư số 6 có hơn 1000 người đi theo Trương Tiểu Mãn từ cứ điểm 178 tới hàng rào 144, cho nên 10 tên lính này cũng không khó tìm.
Buổi chiều, P5092 nhận được Chân Thị Chi Nhãn, trong đó có một Nhâm Tiểu Túc đã từng phát ra ngoài đều thu trở về, trong đó bao gồm một Chân Thị Chi Nhãn màu đỏ thì có tổng cộng 10 viên.
Vốn có hơn hai mươi viên nhưng đa phần mọi người đều đã dùng. Mà muốn dùng lại Chân Thị Chi Nhãn đó, người chủ hiện tải phải chết thì nó mới nhận chủ mới được.
Một Chân Thị Chi Nhãn đối ứng với một binh lính, tỷ như viên đá mà Trương Tiểu Mãn chưa dùng kia, nó trở thành mấu chốt cho kế hoạch rút lui lần này.
Mà binh sĩ có nhà ở cứ điểm 178 cũng là một mấu chốt quan trọng, nhưng nếu rời nhà lâu quá thì xác suất cao cánh cửa này sẽ không thông tới nhà của họ.
Đây là cũng là quy tắc Nhâm Tiểu Túc dùng để sàng lọc binh sĩ.
Mà cửa do Chân Thị Chi Nhãn màu đỏ mở mỗi lần đi qua được 1 người, màu vàng mỗi lần đi qua được 2 người.
Đương nhiên dân chúng bình thường không thể đi theo trật tự như binh sĩ, có lẽ hai ba giây một người mới đi qua, thời gian tuy không chính xác nhưng vẫn dùng để thống kê được.
Chỉ khi nào có binh sĩ mở được cánh cổng tới cứ điểm 178, như vậy gánh nặng của kế hoạch lần này mới được giảm bớt. Ít nhất hài tử, phụ nữ, người già, những người không thích hợp lặn lội đường xa có thể thông qua mật chìa khóa chi môn mà rời đi.
Số hàng rào cần di tản có bốn cái, Nhâm Tiểu Túc nhất định phải tìm ra con đường tắt.
Mà số binh sĩ mở ra mật chìa khóa chi môn này e rằng không thể di tản, họ phải đợi mọi người thông qua rồi phá hủy cửa vào.
Cho nên Nhâm Tiểu Túc mới nói, những binh sĩ làm chuyện này không thể là con một.
Nói thật, nếu được, Nhâm Tiểu Túc cũng không muốn làm vậy, đây là chuyện vô cùng bất công với bất kỳ binh sĩ nào.
P5092 nhìn Nhâm Tiểu Túc rồi hỏi:
“Thiếu soái, có phải ngươi cảm thấy không đành lòng hay không?”
Nhâm Tiểu Túc nhìn P5092 một cái:
“Đúng vậy.”
P5092 nói:
“Đây là chuyện mỗi người trong chúng ta đều phải trải qua. Ngươi còn nhớ câu chuyện về đoàn xe lửa và 10 người không? Một bên là 10 người, bên kia là mấy chục vạn người, nếu xe lửa đâm vào mấy chục vạn người mà lựa chọn nằm trong tay ngươi, ngươi sẽ chọn thế nào?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.