Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Đô Thị Chuyến Xe Bus Số 14 Chương 59: KHUÔN MẶT CÔ GÁI TRÊN VŨNG MÁU

Chương 59: KHUÔN MẶT CÔ GÁI TRÊN VŨNG MÁU

5:10 chiều – 27/10/2024
Cánh tay tôi run lên, suýt chút nữa đem xe bus đυ.ng vào thân cây, tôi liền hỏi: “Vẫn là cái tạt chỉ đèn l*иg kia nguyền rủa sao?”

Cát Ngọc ừ một tiếng, tôi lại hỏi: “Vậy cái nguyền rủa này tại sao lại trúng vào anh?” Không cảm giác chút nào a.

Cát Ngọc cúi người xuống. Mái tóc lay động, gảy gò má của tôi, một mùi hương nồng đậm xông vào lỗ mũi tôi, cô ấy nhỏ giọng nói: “Lời nguyền này là do anh lái chuyến xe số 14 mà dẫn đến, bởi vì những vị tài xế lái xe bus này, đều chết hết rồi”.

Tôi vừa nghĩ, đúng là đạo lý này, tuyến xe bus số 14 cuối cùng này, ai lái liền chết.

Nhưng nghĩ lại, không đúng! Trần Vĩ cũng lái qua, hắn làm sao vẫn sống rất tốt? Tôi chính là không nghĩ ra được tại sao Trần Vĩ lại không gặp tai nạn gì. Bỗng nhiên đằng sau xe truyền đến một tiếng bạo hét: “Ngày hôm nay lão tử sẽ đánh chết ngươi!”

Tôi quay đầu nhìn lại, đôi vợ chồng trung niên kia, dĩ nhiên lại đánh nhau.

Vẫn là nam nhấn nữ đánh cho chết, đem người phụ nữ đánh đến nỗi ngã trên mặt đất, rồi hướng lên đầu cô ta mà đạp liên tục.

Tôi đầu óc nóng lên, liền muốn xông đến lôi kéo, Cát Ngọc lập tức đè vai tôi lại, nhỏ giọng nói: “Đừng đi! Tuyệt đối đừng đi!”

Tôi tin tưởng Cát Ngọc, nhưng tình cảnh này đang phát sinh ở trên xe của tôi, tôi thực sự không nhịn nổi. Có điều cẩn thận ngẫm lại, hai cái người này mỗi ngày đều ngồi trên xe của tôi, mỗi ngày đều cùng một thời gian đánh nhau, điều này có thể bình thường sao?

Quỷ dị nhất chính là, người đàn ông kia liên tục hai ngày đều đánh người phụ nữ. Ngày hôm qua lỗ mũi cô ta chảy be bét máu, nhưng đêm nay tôi nhìn thấy người phụ nữ này khắp toàn thân không có dáng vẻ như bị thương.

Tôi vẫn nên vững vàng, ngồi xuống, không dám đi tới.

Sau đó, người đàn ông mặc đồ bảo hộ kia lại như phát điên lên, một bên đánh, một bên mắng: “Ta con mẹ nó đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!”

Tôi thở dài, Cát Ngọc biết tôi không đành lòng. Lúc tôi đang lái xe, liền nói: “A Bố, đừng phân tâm, những thứ này đều là giả, đây đều là đánh cho anh xem. Anh tuyệt đối đêm nay đừng tới lôi kéo, tuyệt đối không nên!”

“Được! Anh tin em!”. Thế gian này, tôi thấy tôi chỉ có thể tin được cha mẹ cùng với Cát Ngọc.

Đêm nay nhắc tới cũng kỳ, mỗi khi tới một trạm dừng, nhìn trên xe có đánh nhau, có ngoảnh mặt làm ngơ, có người lên xe ngồi, có người trực tiếp không lên xe, nhưng chính là không có ai báo cảnh sát.

“Tài xế, người này bị đánh sắp chết, ngươi cũng mặc kệ không quản à?” Một tiểu tử ở sau xe hét lên.

Tôi không biết nên nói cái gì, Cát Ngọc trực tiếp quay đầu quát lớn: “Ngồi xe của ngươi đi! Không cần ngươi quản! Đừng có lộn xộn!”

Cát Ngọc làm cho tên tiểu tử kia kinh sợ, hắn ngồi xuống, không lên tiếng nữa, hơn nữa, hắn trước sau không có tiến lên can ngăn.

Khi chiếc xe đi được hai phần ba đoạn đường, cũng sắp tới trạm dừng xưởng Tiêu Hoá, tôi chỉ nghe xoạt một tiếng, nhất thời cả kinh, quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông kia từ trong gói hàng của mình rút ra một con dao phay, mạnh mẽ chém lên cổ người phụ nữ!

Một đao này, toàn bộ máu bắn nhuộm đỏ cả nền xe bus, nhất thời trong xe truyền đến một trận nồng nặc mùi máu tanh.

Mà người phụ nữ kia, trừng mắt nhìn tôi, đã chết rồi.

Tôi rất sợ hãi, lúc lái xe cánh tay đều run lên, tay lái nắm không vững. Cát Ngọc xoa xoa bờ vai của tôi, vội vã an ủi, nói: “A Bố, đừng sợ, anh đừng sợ, những gì anh thấy chỉ là giả”.

Ực một tiếng, tôi nuốt nước bọt, lại liếʍ môi khô, sau khi người đàn ông trung niên kia gϊếŧ người phụ nữ, hắn nhất thời cả kinh, sau đó như là tỉnh ngộ ra, quỳ trên mặt đất, ôm thi thể người phụ nữ và oà khóc.

Trạm dừng tiếp theo, người đàn ông ôm thi thể người phụ nữ xuống, quỳ gối bên ven đường khóc thút thít.

Chờ xe tới xưởng Tiêu Hoá, Cát Ngọc nói: “A Bố, đi lấy một xô nước, hai chúng ta đem sàn tẩy sạch”.

Tôi nói cái kia không phải là giả sao? Máu tươi còn muốn tẩy?

Cái Ngọc nói: “Chúng ta phải rửa xe, mục đích chủ yếu không phải vì tẩy máu tươi”.

Lấy một xô nước, một cây lau nhà, một chiếc khăn, hai chúng tôi đem xe rửa sạch một phen, nước trong xô kia cuối cùng đều đã biến thành màu đỏ.

Chờ tôi mang xô nước này đi đổ, tôi vô tình liếc nhìn xuống xô nước, cái nhìn này, làm cho tôi sợ hãi đến nỗi trực tiếp muốn ném xô nước đi!

Dòng máu bên trong, chiếu ra dáng dấp của một người, nhưng người này không phải là tôi!

Soi gương thì sẽ nhìn thấy được bản thân, cổ nhân làm gương đồng, làm thuỷ kính đều là dùng để chiếu chính mình. Có thể nào dáng dấp phản chiếu dưới nước lại không phải là tôi?

Tôi đánh bạo, lại hướng về trong xô nước liếc mắt nhìn, lần này, ánh đèn đường trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống, tôi thấy cái bóng của chính mình.

Cái người vừa nãy đến tột cùng là ai?

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Khi tôi trở lại xe, Cát Ngọc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mà tôi thì vẫn đang suy nghĩ. Đầu tiên sau khi tôi tới núi Long Hổ, không còn linh hồn.

Không có linh hồn cũng có nghĩa là mất cái bóng, sau khi gặp bác Hải thì tôi lại lần nữa có cái bóng, như vậy suy tính, cũng chính là bác Hải cho tôi một cái bóng, cho tôi một linh hồn.

Chẳng lẽ, cái bóng trong dòng nước máu kia, chính là dáng dấp của chủ nhân linh hồn này?

Tôi cảm thấy trên người có một loại phát ớn, không nhịn được muốn run. Tôi hỏi Cát Ngọc: “Chuyến xuất phát trở về không có sao chứ?”

Cát Ngọc nói: “Lúc anh không đi can ngăn, sau khi về chúng ta cọ rửa vết máu trên xe, mà trong quá trình anh đã nghe lời tôi, vậy sẽ không sao”.

Tôi gật đầu, có Cát Ngọc ở bên cạnh tôi, tôi rất tự tin.

Khi tôi đi qua một vài điểm dừng, có một tiểu tử đi lên xe. Sau khi đưa tiền, cậu ta liếc tôi và mỉm cười, nói: “Này, sư phụ, còn lái xe bus số 14 à?”

Tôi sững sờ, quay đầu nhìn lại, cảm giác hắn trông rất quen, nhưng lại không nhớ ra được.

Tôi cười nói: “Đúng, vẫn đang lái đây”.

Tiểu tử từ trong túi móc ra một bao thuốc, rút một điếu đưa cho tôi, cười nói: “Sư phụ, đến, trước tiên hút một điếu đi”.

Tôi nhìn Cát Ngọc một chút, nhưng cô ấy không để ý đến tôi, ý tứ hẳn là không có vấn đề gì.

Tôi nhận lấy, kẹp ở trên tai, nhưng trong nháy mắt cả người chấn động, nhớ tới lúc lần đầu lái xe bus số 14.

Ngay sau đó tôi nhanh chóng gỡ điếu thuốc xuống, hướng về đầu lọc nhìn một cái.

Thuốc lá Thuỷ Tinh Cung!

Trong lòng cả kinh, tôi quay đầu nhìn lại, nửa năm trước tiểu tử này chính là hành khách đầu tiên của tôi!

Tôi sững sờ tại chỗ, không biết nên làm gì, tên tiểu tử kia dĩ nhiên ngồi ở hàng ghế ưu tiên, đốt một điếu thuốc, hai chân vắt chéo, dương dương tự đắc mà hút thuốc.

“Này, anh bạn, không được hút thuốc trên xe”. Tôi quay đầu nói một câu, dù sao xe bus này có chút cũ kĩ, nhưng nó cũng có quy định, ở trên xe hút thuốc thì những hành khách khác sẽ cảm thấy thế nào?

Ai biết khi tôi vừa mới nói, Cát Ngọc bỗng nhiên trừng hai mắt, hầu như chính là muốn bịt miệng tôi.

Cô ấy nhỏ giọng nói: “Đừng để ý tới hắn! Chớ cùng hắn chủ động nói chuyện!”

Tôi không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác hẳn là mình đã gây ra phiền toái, tôi sợ hãi hỏi: “Vậy thì… Phải làm sao bây giờ?”

Cát Ngọc suy nghĩ một chút, nói: “Không có chuyện gì, cứ tiếp tục lái đi”.

Tên tiểu tử kia, giờ khắc này nghiêng đầu, cười nói: “Sư phụ à, ta bị nghiện thuốc lá nên liền hút một điếu, chỉ hút một điếu thôi, được không?”

Tôi không để ý tới hắn.

“Sư phụ, ta thực sự chỉ hút một điếu thôi, không hút nhiều nữa đâu”.

Tôi vẫn không để ý tới hắn.

“Sư phụ, đừng nóng giận mà, ai, tốt tốt tốt, ta không hút nữa”.

Nói xong, hắn mở cửa sổ, đem tàn thuốc ném đi, trong quá trình này tôi trước sau không nói với hắn một câu nào.

Cát Ngọc nhìn tôi một chút, gật gật đầu, ra hiệu rằng tôi đã làm đúng.

Sau khi đi qua mấy trạm, càng ngày càng nhiều người, trong lòng tôi cũng dần dần không hoảng sợ nữa, những khi xe đến điểm Mị Lực Thành, chậm rãi liền dừng lại, như có người giúp tôi đạp phanh.

Tôi sững sờ, không ngừng đạp ga, nhưng xe chính là không di chuyển, cứ như thế đứng im ở ven đường.

“Xảy ra chuyện gì?” Cát Ngọc đi đến hỏi tôi một câu.

Tôi nói tôi không biết, không hiểu sao xe lại dừng, chiếc xe bus số 14 này tuy cũ nát một chút, nhưng nửa năm nay lái vẫn rất thuận lợi.

Cát Ngọc hướng về bên ngoài cửa xe liếc mắt nhìn, nhất thời nói: “Không đúng! Đi, xuống xe, chúng ta trở về văn phòng”.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận