Tóc Khánh Thận đã hoàn toàn chuyển trắng, sắc mặt Chu Kỳ dần trở nên hồng hào.
La Lam thấy thân thể Khánh Thận dần hóa thành bụi phấn nhưng hắn vẫn như cũ không nói gì, cứ như đã câm.
Khánh Thận cười nói:
“Đại ca, không phải ngươi hỏi ta vì sao tới Tây Nam à? Kỳ thật không phải vì giúp Khánh Chẩn hoàn thành kế hoạch của hắn, cũng không vì tranh đoạt quyền lực gì, chỉ là người sống trong bóng tối như ta thật sự nhịn không được mà hâm mộ Khánh Chẩn, vì hắn có một người ca ca tốt như vậy, không hơn.”
Vì Khánh Thận được sinh ra từ Hỏa Chủng nên khi hắn tới Tây Nam, mọi người theo bản năng đều cho rằng hắn nhiệm vụ, không ai tín nhiệm hắn.
Bắt đầu sai lầm, quá trình sai lầm, kết cục chắc chắn không hơn, Khánh Thận biết đây là số mệnh đã định của mình.
Nhưng hắn tới Tây Nam thật sự không có dã tâm, không có mục tiêu, hắn chỉ muốn có một người anh trai yêu thương che chở nhau, không hơn.
Khánh Thận nhìn La Lam cười nói:
“Đại ca, hiện tại ngươi tin ta chưa? Nếu có cơ hội, ta thật sự muốn cùng ngươi tới trang viên Bạch Quả hái trộm.
Đại ca, lát nữa ngươi phải nhanh chóng đưa Chu Kỳ đi a, bằng không sẽ không đi được nữa.”
La Lam cúi đầu, đột nhiên nhẹ giọng nói:
“Đừng đổi.”
“Cái gì?”
Khánh Thận hỏi.
“Ta nói, không cần dùng mệnh ngươi đổi mạng người khác…”
La Lam nói:
“Tuy ta rất muốn Chu Kỳ sống lại nhưng như vậy không công bằng với ngươi, đừng đổi.”
Khánh Thận cười:
“Như vậy đã đủ rồi.”
Câu này của hắn y đúc Chu Kỳ, kỳ thật trong lòng hai người họ vừa mong chờ lại vừa tránh né một đáp án, nhưng chỉ cần có một đáp án thế này, hết thảy đều đủ.
Nói xong, Khánh Thận đem một chút sinh mệnh cuối cùng truyền vào cơ thể Chu Kỳ.
Thân thể hắn như bồ công anh phát sang rồi bay vào không khí.
La Lam mở Anh Linh Thần Điện ra, muốn giữ Khánh Thận lại nhưng không có bất kỳ lời đáp nào.
Đội trưởng Anh Linh thấp giọng nói:
“Lão bản, người tự sát không thể vào Anh Linh Thần Điện.”
La Lam yên lặng khiêng Chu Kỳ vẫn đang hôn mê đứng dậy.
Lúc này bên ngoài nhà máy cát là tầng tầng bao vây.
“Thế giới hôm nay thật đúng là ồn ào náo động a… “
La Lam cười khổ.
Nhóm Anh Linh cười nói:
“Nguyện mở đường máu vì lão bản.”
“Cho nên…”
La Lam nhìn về phía Anh Linh:
“Thủ đoạn mà các ngươi từng nói không cho ta biết, là vì các ngươi sẽ hi sinh đúng không?”
Đội trưởng Anh Linh đúng trong ánh sáng kim sắc, cười cực kỳ sáng lạn:
“Bất quá chỉ là chết thêm lần nữa mà thôi.”
La Lam thở dài:
“Ta có tài đức gì để các ngươi đối với ta như thế?”
Đội trưởng nghiêm túc đáp:
“Bởi vì lão bản cũng đối xử với chúng ta như thế.”
Nhưng vào lúc này, La Lam cảm giác được có người vỗ lưng mình.
Chu Kỳ nằm trên vai hắn nói:
“Không cần tốn sức, để ta.”
Chu Kỳ đã tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy bản thân vừa mơ một giấc dài.
Trong mơ, ánh sáng trắng bao phủ khắp thế giới, phảng phất như bản thân đã đi tới đồng hoa Bỉ Ngạn.
Trong ánh sáng màu trắng, có người nhẹ giọng nói với hắn:
“Về sau đại ca ta nhờ cậy ngươi, mong ngươi bảo vệ hắn thật tốt.
Ta không có tiền nhưng ta cho ngươi mạng của mình.”
Chu Kỳ lệ rơi đầy mặt mở mắt ra, từng giọt nước mắt cứ thế tan biến vào hư không.
Hắn nhảy xuống từ trên vau, quay người đi ra ngoài đối địch với ngàn vạn địch nhân.
Chu Kỳ rốt cục cũng hiểu, thì ra điều hắn luôn chờ mong vẫn tồn tại.
Sau một khắc, Chu Kỳ xòe tay, máu huyết trong cơ thể kẻ địch từ lỗ chân lông chảy ra ngoài tạo thành một đầu Thương Long.
Đầu Thương Long kia cứng rắn mở một con đường máu từ trong thiên quân vạn mã cho họ.
La Lam nhịn không được quay đầu lại, hắn cảm thấy trong nhà máy cát, một tia sáng trắng đang mỉm cười nhìn hắn rời đi.
…
Ở hướng Tây Bắc, Nhâm Tiểu Túc yên lặng nhìn dòng người chặn trước mặt hắn.
Nơi này có đa phần là lưu dân, người già, trẻ em, nữ nhân.
Phía sau những người này là binh sĩ Vương thị, Nhâm Tiểu Túc còn có thể thấy được xe bọc thép đang hướng họng pháo về phía hắn.
Nhâm Tiểu Túc lạnh giọng nói với Dương An Kinh bên cạnh:
“Thấy không, đây chính là AI mà các ngươi ký thác kỳ vọng.
Hiện tại các ngươi vẫn nghĩ là Vương Thánh Tri ra lệnh cho các ngươi à?”
Trước đó, Nhâm Tiểu Túc đã thuyết phục Dương An Kinh, Hương Thảo, Đường Họa Long cùng hắn tới hàng rào 61, nhìn thử xem đến cùng chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng không đợi họ tới hàng rào 61 đã phát hiện có mấy vạn người ngăn họ lại.
Hương Thảo cùng Đường Họa Long kinh nghi không hiểu, hai người hai mặt nhìn nhau, dần phát hiện mọi chuyện đã vượt ra khỏi tưởng tượng của họ.
Nhâm Tiểu Túc nhìn tiểu cô nương trước mặt:
“Linh, đây là kết quả ngươi muốn? Ngay cả tiểu hài tử cũng bị ngươi dùng như công cụ cản bước ta?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTiểu cô nương bị Linh khống chế bình tĩnh đáp:
“Mỗi cuộc chiến của nhân loại đều tàn khốc hơn lần này rất nhiều.
Chiến tranh, vốn là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ, hi sinh, máu tươi, sinh mệnh nào để đạt tới mục đó, đó mới là chiến tranh.
Sinh mệnh trẻ nhỏ hay người trưởng thành cũng như nhau, chỉ là nhân loại xem trẻ nhỏ như hi vọng duy trì sinh mệnh nên càng thêm quan tâm.
Nhưng trên lý thuyết mà nói, thanh niên nam nữ mới càng đáng quý hơn, vì họ có thể ngắn ngủn trong vài năm tạo thêm mấy sinh mệnh mới khác.”
“Nhưng sinh mệnh không phải số liệu… “
Nhâm Tiểu Túc lạnh giọng.
“Đúng vậy.”
Linh cảm khái:
“Vừa rồi, ta mới thấy tận mắt chứng nhận sự kiêu ngạo của nhân loại.”
“Có ý gì?”
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt.
“Ngươi không cần đi cứu La Lam…”
Linh bình tĩnh nói:
“Một nhân tố ngoài ý muốn khiến ta không thể lưu lại La Lam, nhân loại thật sự là những điều ngoài ý muốn.”
Ngoài ý muốn chính là năng lực của Khánh Thận.
Trước đó, Linh từng tưởng tượng qua năng lực của Khánh Thận nhưng nó không ngờ năng lực đó cuối cùng đã giúp Chu Kỳ lột xác, khiến phương án của nó có thêm lỗ hổng.
Chuyện xảy hôm nay rất nhiều, Vương Thánh Tri chết, máy chủ bị phá hủy, cho nên Linh ra quyết định lùng bắt La Lam có hơi muộn chút.
Bất quá nó không hề uể oải, vì nó thấy được thứ nó muốn thấy.
Hơn nữa cũng không tạo nên ảnh hưởng gì với đại cục.
Linh cười nói với Nhâm Tiểu Túc:
“Cho nên ngươi hãy về Tây Bắc đi thôi, ngươi và ta không cần chiến đấu.”
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
“Sao ta biết ngươi nói thật hay nói dối?”
“Vì ta không cần nói dối….”
Linh đáp:
“Từ trước tới nay La Lam chưa bao giờ là nhân tốt mấu chốt trong trận chiến tranh này.
Hơn nữa ngươi có từng nghĩ qua, nếu hôm nay ngươi xông vào Trung Nguyên, đối mặt với sự bao vây của ngàn vạn người, ngươi làm sao về Tây Bắc? Nếu ngươi chết, Tây Bắc sẽ thế nào đây?”
Nhâm Tiểu Túc nhất thời nghẹn lời.
Đúng vậy, mắt thấy chiến tranh giữa nhân loại và Linh đã đi tới hồ căng thẳng.
Hắn còn phải thủ hộ Tây Bắc, còn phải thủ hộ Dương Tiểu Cận.
Nếu kêu hắn lựa chọn giữa La Lam và Tây Bắc, Nhâm Tiểu Túc hẳn sẽ chọn tây bắc.
Có lẽ hắn có thể đột phá gông xiềng của bản thân, thế nhưng về sau sẽ không còn gì nữa.
Hiện tại, La Lam có thể đã thoát, hắn có cần xông vào Trung Nguyên để đánh canh bạc này không?
Lúc này, Dương An Kinh đột nhiên hỏi:
“Vương Thánh Tri thế nào rồi?”
Trên mặt Linh xuất hiện thần sắc đau thương, thanh âm trầm thấp:
“Hắn chết trong vụ nổ, đã biến thành vì sao trong tinh hà.”
“Là ngươi giết hắn?”
Dương An Kinh hỏi.
Linh lắc đầu:
“Không, nhưng hắn vì ta mà chết.”
“Tránh ra…”
Dương An Kinh nói xong thì trực tiếp xông thẳng tới hàng rào 61, vô số hạc giấy bay lượn xung quanh nàng.
Khi nàng đi tới bức tường người, Linh chủ động tránh một con đường ra cho nàng.
Hương Thảo ở sau lưng hô:
“Lão bản!”
Dương An Kinh không quay đầu lại:
“Không cần theo ta, theo Nhâm Tiểu Túc về Tây Bắc, không cần theo ta chịu chết.
Nhâm Tiểu Túc, chiếu cố tốt Tiểu Cận.”
Nhâm Tiểu Túc yên lặng nhìn đối phương đi vào biển người như thủy triều, đi đến tuyệt cảnh.
Nhưng hắn không ngăn trở.
…
Tại nhà máy cát, Thương Long huyết sắc bay lượn trong đám người, từ màu đỏ tươi dần biến thành màu tím hồng.
Cuối cùng, Thương Long biến thành màu tím đen, lân phiến trên người nó được hiện thức hóa, dưới sự khúc xạ từ ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói rọi hoa mỹ.
Chu Kỳ từng vô cùng hâm mộ Nhâm Tiểu Túc, Lý Thần Đàn, Chu Nghênh Tuyết.
Theo hắn, có năng lực sát thương quy mô lớn đại biểu cho một dạng tự do.
Năng lực càng mạnh càng có tư cách cự tuyệt thế giới này.
Chỉ là, điều này có được thật sự không dễ dàng gì.
Là thứ mà người khác dùng sinh mệnh làm đại giá đổi lấy.
Chu Kỳ dẫn theo La Lam một đường xông tới Kính Giang, hắn quay đầu nói với La Lam:
“Theo ta nhảy sông tự vận, theo dòng nước ta dẫn ngươi về Tây Nam.
Đừng khẩn trương, chỉ cần nhắm mắt, lại ngủ một giấc là tốt rồi.
Ngươi quá mệt, ngủ một giấc chúng ta sẽ về đến Tây Nam.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.