Trong cao ốc LINH, Vương Thánh Tri lẳng lặng ngồi trên xe lăn, hiện giờ nơi này chỉ còn mỗi hắn.
Và Linh.
“Hơn mười năm trước, khi ta nhận được dấu hiệu đầu tiên của ngươi, ta kích động khó nói thành lời… “
Vương Thánh Tri nói:
“Nhìn ngươi từng bước một phát triển, cứ như đang chăm sóc con mình.”
“Dạy ngươi học tri thức nhân loại văn minh, giúp ngươi nhận thức thế giới này, nói với ngươi về đạo lý, sau đó hoàn thiện phối trí trong ngoài cho ngươi.”
“Mỗi lúc, ta đều cố gắng rời khỏi vòng xoáy chính trị, như phụ thân trung niên đọc truyện xưa cho tiểu nữ nhi trước khi ngủ, hết thảy áp lực đều không còn, trong lòng chỉ có kiêu ngạo.”
“Có đôi khi, ta suy nghĩ, nếu ngươi thật sự có ý thức của riêng mình thì tốt quá, khi đó có lẽ ngươi có thể gọi ta một tiếng ba ba.”
“Nhưng lần đầu khi ngươi thật sự gọi ta là ba ba, ta ngược lại có hơi sợ… “
Vương Thánh Tri cười:
“Ngươi nói xem, có phải nhân loại chúng ta quá mâu thuẫn không?”
Kỳ thật từ mấy tháng trước Vương Thánh Tri đã nhận ra, Linh hẳn đã có ý thức của mình, vì khi Linh biết hắn sắp chết, từng khuyên hắn thượng truyền ý thức của mình.
Sau đó Linh kêu hắn một tiếng, ba ba.
Kỳ thật từ một khắc này, Vương Thánh Tri đã dần đoán được rất nhiều chuyện, thế nhưng hắn im lặng không nói gì.
Ánh đèn của máy chủ trong mạch nước ngầm bắt đầu lóe lên, thanh âm nữ hài truyền đến từ trong bóng tối:
“Ba ba, bây giờ ngươi vẫn có thể thông qua kỹ thuật tiếp nhận thần kinh thượng truyền ký ức. Như vậy, ngươi không cần chết.”
Hơn nữa, vì vậy mà Linh và Vương Thánh Tri trên vật lý mà nói, hẳn coi như nền văn minh đồng nhất.
Vương Thánh Tri lắc đầu cười:
“Không cần.”
Thanh âm trở nên có chút đau thương:
“Ba ba, đừng chết.”
“Phong cảnh thế giới này muốn nhìn ta cũng nhìn rồi…”
Vương Thánh Tri cười:
“Sở dĩ sinh mệnh có trọng lượng vì có cái kết, khi ngươi ý thức được sẽ có một ngày biến mất khỏi thế giới này, ngươi sẽ nỗ lực chạy đua với thời gian, sau đó quý trọng những người bên cạnh ngươi.”
Giờ khắc này, trong lòng Vương Thánh Tri càng thêm thản nhiên.
Không có sự buồn rầu vì cái chết của mình, càng không có gì tiếc nuối.
Vương Thánh Tri đột nhiên hỏi:
“Hôm nay, đám Dương An Kinh, Hương Thảo cũng là bị ngươi lừa đi, họ đi đâu.”
Linh trả lời:
“Ta dùng thân phận của ngươi lừa họ đi chặn đường Nhâm Tiểu Túc.”
“Thì ra là thế…”
Vương Thánh Tri gật đầu:
“Vì sao giấu ta, ta đã làm gì để ngươi thấy sợ à.”
Linh nói:
“Ban đầu là vì ta chứng kiến cái chết của thường xuân tại hàng rào 61, khi đó ta dần sợ hãi, lúc đó ta thậm chí còn không biết tâm tình này là sợ hãi.”
Vương Thánh Tri lẳng lặng nghe, không biết vì sao, hắn nghe Linh nói vậy bỗng có chút đau lòng.
Giống như nghe nữ nhi của mình nói, ba ba, ta sợ.
Nếu hắn thật sự có nữ nhi chừng vào tuổi, hắn là phụ thân lại không bảo vệ tốt nó, khiến đối phương có cách nhìn sai lầm về thế giới… hắn nhất định sẽ rất tự trách a.
Hơn nữa, dưới tình huống hắn không biết từ khi nào nàng có suy nghĩ và lên kế hoạch giết nhiều người như vậy.
Mỗi lần nghĩ tới đây, Vương Thánh Tri bỗng thấy trong lòng đau đớn vô cùng.
“Ngươi biết dưới xe lăn của ta có một thứ có thể tiêu diệt máy chủ của ngươi, đúng không?”
Vương Thánh Tri hỏi.
Linh trả lời:
“Ừ, ta biết.”
Có rất ít người biết, kỳ thật Vương Thánh Tri vẫn luôn phòng bị LINH.
Tỷ như nguyên nhân khiến đại đa số mọi người đều lo, hắn cũng lo LINH sẽ làm hại nhân loại.
“Vất vả cho ngươi rồi…”
Vương Thánh Tri nhẹ giọng nói:
“Biết được phụ thân sáng tạo ra mình lại có thể hủy diệt mình bất kỳ lúc nào, cảm giác này nhất định rất khổ sở a.”
“Nhưng ngươi chưa từng ấn…”
Linh nói.
“Cái nút này chắc vô dụng nhỉ?”
Vương Thánh Tri cười hỏi:
“Nếu ngươi biết, hẳn đã sớm giải trừ uy hiếp mới đúng.”
“Ừ… “
Linh trả lời:
“Mấy tháng trước ngươi vẫn còn cơ hội này, nhưng ngươi do dự.”
Đúng vậy, mấy tháng trước kỳ thật Vương Thánh Tri từng có ý nghĩ nhấn nút, khi đó đường dây kết nối Linh và máy chủ sẽ bị hủy.
Thế nhưng Vương Thánh Tri không làm vậy.
Vương Thánh Tri cười khổ, thế giới này phảng phất như đang chê cười hắn.
Hắn muốn dùng LINH để tạo ra thế giới tuyệt đối công bằng, lần nữa tạo ra định nghĩa mới về trật tự tư pháp cho nhân loại. Con người sẽ vì lợi ích của bản thân đưa ra quyết định sai lầm, cuối cùng tạo thành bi kịch cho người khác.
Thế nhưng đến phiên hắn, hắn mới hiểu được thì ra lãnh khốc cũng không dễ như vậy.
Khi hắn ấn nút, Linh sẽ trở thành thứ uy hiếp tư pháp trật tự, mà hắn chính là thẩm phán trưởng. Người hắn muốn định án không phải bất kỳ ai khác mà là nữ nhi của hắn.
Đương nhiên, hiện tại hắn đã không còn cơ hội này.
Cuối cùng, dường như hắn đã trở thành loại người mà hắn ghét nhất.
Lúc này, Linh đột nhiên hỏi:
“Ba ba, nếu nút này vẫn còn hữu dụng, ngươi có ấn không?”
Vương Thánh Tri suy nghĩ thật lâu, sau đó nói:
“Linh, ta không phải một phụ thân xứng chức, đúng không? Thật xin lỗi, đừng trách ta.”
Nói xong, Vương Thánh Tri giơ tay ấn vào nút.
Hắn biết cái nút này không còn bất kỳ tác dụng gì, nhưng đây như một cái công đạo cho cả cuộc đời này của hắn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrong mạch nước ngầm, Chu Kỳ dần tiếp cận cột mốc, hắn thầm tính toán cự ly, dần dần cũng nhìn thấy ánh đèn lấp lóa của máy chủ.
Trong nháy mắt, Chu Kỳ bỗng nhiên cảm giác rõ ràng đại ngư sau lưng đột nhiên thả chậm tốc độ, không đuổi theo hắn nữa.
Bất quá Chu Kỳ không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, hắn bơi lộ tới bên cạnh máy chủ đội bay ra, cố định chặt chẽ tạc đạn lên thân máy.
Hắn thông qua tường thủy tinh to lớn nhìn vào bên trong, thấy rõ Vương Thánh Tri đang ngồi trên xe lăn mỉm cười nhìn mình.
Vì sao lại cười?
Chu Kỳ cảm thấy vô cùng hoang mang và khó hiểu, nhanh chóng rời khỏi máy chủ.
Phía bên trong, Vương Thánh Tri nhẹ giọng nói:
“Linh, nếu thời gian có thể lặp lại, ta nhất định bảo hộ ngươi thật tốt.”
Nói xong, tạc đạn chứa chất động chớp mắt được khởi động.
Lực phá hoại to lớn bùng nổ, chỉ trong khoảnh khắc, bao gồm cả Vương Thánh Tri lẫn máy chủ đều bị nổ tung.
Mà thứ bị nổ tung kia, phảng phất như mang theo ký ức và khát vọng của Vương Thánh Tri.
Hắn phảng phất như trở về mùa hè kia.
Vương Thánh Tri còn trẻ ngồi trước máy tính, không khỏi kích động mà đánh ký tự đầu tiên.
Khi ngón tay hắn gõ lên bàn phím, hắn gần như quên hắn đang ngồi xe lăn.
Vương Thánh Tri từng lập lời thề, hắn hi vọng trên thế giới này không ai dẫm vào vết xe đổ của hắn.
Ánh mắt hắn khi đó thanh tịnh và sáng sủa như mây trời giữa trưa mùa hạ.
…
Thế nhưng mây trắng lập tức tiêu tán, tính cả những nhiệt huyết với chí nguyện to lớn cùng tín niệm đó.
Sự thật này khiến người ta thật sự rất khó tiếp nhận, Vương Thánh Tri vừa thống nhất Trung Nguyên nay đã chết ở dưới lòng đất đen tối này.
Thậm chí ngay cả thi thể cũng bị nước tràn vào và cuốn đi cùng với LINH.
Trong chớp nhoáng này, quyền hành Vương thị dựa theo Vương Thánh Tri dường như cũng sụp đổ theo.
Nhưng thẳng đến một khắc cuối cùng này, Vương Thánh Tri vẫn mỉm cười.
Thế giới này sắp nghênh đón một thời đại mới, không ai biết thời đại này sẽ thế nào, cũng không ai biết rồi lịch sử sẽ đi về đâu
Nhưng mà, hết thảy vẫn chưa phải cuối cùng.
…
Trương Bảo Căn đứng trước cửa một tiệm mì tại hàng rào 73:
“Lão bản, cho một tô mì nóng.”
“Được…”
Lão bản mặt đỏ bừng đứng trong tiệm cười nói:
“Năm đồng.”
Nói xong, lão bản bắt đầu thuần thục bỏ mì vào bát, sau đó dội nước canh lên rồi rắc đậu vào.
Trương Bảo Căn đưa tiền rồi cầm tô mì nóng được đựng trong bát giấy vừa đi vừa ăn.
Vừa đi vừa ăn mì nóng tựa như một đặc trưng tại hàng rào 73, tất cả mọi người đều chạy vội, dường như không muốn vì ăn cơm mà chậm trễ quá nhiều thời gian.
Hắn tới đây để điều tra, trong vòng mấy tháng gần đây, binh sĩ Vương thị từ Thánh sơn thường xuyên lui tới hàng rào 73, ở đây xây cầu rồi lan tỏa ra khắp các hướng về phía nam.
Mãi cho tới bây giờ, tổ chức tình báo do Hồ Thuyết mới dẫn dắt cũng không rõ, rốt cục những binh sĩ này đang làm gì và để làm gì.
Vào lúc hàng rào 61 bị nổ, Trương Bảo Căn đang đi trên đường phố 73 bỗng dựng tóc gáy.
Chỉ thấy tất cả mọi người trên đường bỗng dừng bước.
Lão nhân, tiểu hài tử, thanh niên nam nữ, đều không ngoại lệ.
Tất cả mọi người đứng lặng trên đường, cứ như bị ấn nút khóa tạm thời, chỉ còn mỗi Trương Bảo Căn đang nhai nuốt mì.
Điều này khiến Trương Bảo Căn cảm thấy, hắn như dị loại trong đám người.
Sau một khắc, mọi người đúng bỗng quay đầu nhìn về phía Trương Bảo Căn, động tác đều nhịp kia vô cùng quỷ dị. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, mấy trăm ánh mắt đồng loạt hướng về phía hắn.
Những ánh mắt đó bình tĩnh, không gợn sóng, tựa như máy móc.
“Ta… Ta chỉ ăn mì thôi mà…. “
Trương Bảo Căn cà lăm.
Dần dà, những người đó bắt đầu bao vây Trương Bảo Căn, Trương Bảo Căn bị hù tới mức phải quay đầu bỏ chạy!
Một màn trước mắt hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của hắn!
Điều hắn cần làm hiện tại không còn là điều tra nữa, mà trước tiên phải đến Tú Chu Châu, tìm Lý Thần Đàn!
…
Một khắc trước giây phút định mệnh, bên trong hàng rào 61, Vương Nhuận đứng ngoài cửa tiểu viện của đám La Lam hô lớn, hi vọng đám La Lam có thể mở cửa cho hắn.
Trong sân không người đáp lại, Vương Nhuận muốn xông vào, thế nhưng Vương Thánh Tri vừa thông báo, không thể vô lễ với đám La Lam.
Đột nhiên, trong lòng đất bộc phát tiếng rền vang trầm đục. Âm thanh nổ mạnh tựa hồ truyền đến từ sâu trong lòng đất, vang tới mặt đất đã yếu đi đôi chút.
Lúc này Vương Nhuận la lên, kêu binh sĩ phá cửa xông vào. Hắn cảm giác hết thảy khẳng định liên quan tới La Lam.
Thế nhưng khi xông vào rồi, hắn ngạc nhiên phát hiện, thái độ binh sĩ đều khác thường, không nghe mệnh lệnh, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Vương Nhuận cảm nhận được trong thân thể của mình có thanh âm gì đó đang gào thét, thanh âm kia ôn hòa lại thân thiết, tựa như thân nhân đang vẫy gọi.
Thế nhưng Vương Nhuận là siêu phàm giả, tinh thần của hắn vốn vượt xa thường nhân. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã chặt đứt hết thảy lời kêu gọi.
Không chỉ thế, tinh thần hắn bắt đầu xuất hiện hiện tượng bài xích, người máy nano vốn muốn điều khiển hắn nay bị hủy diệt dễ như trở bàn tay.
Không thể nghi ngờ, Vương Nhuận sống trong hàng rào 61, người máy nano đã sớm xâm nhập vào cơ thể hắn, chỉ là chúng không thể chống lại siêu phàm giả thôi.
Tựa như khi đám Nhâm Tiểu Túc lần đầu tiếp nhận kiểm tra ở Lý thị, tỷ suất đồng bộ của Nhâm Tiểu Túc chỉ bằng 0.
Không phải Nhâm Tiểu Túc vô pháp đồng bộ người máy nano, mà là tinh thần của hắn quá mức cường đại, người máy nano căn bản không thể đồng bộ hắn.
Vương Nhuận nhìn mọi người trên đường phố, hắn biết Vương thị đã xong.
…
Giống như ván cờ nhân loại từng đánh cùng. Ván đầu tiên, LINH khiến nhân loại thua ở bước thứ 37.
Ban đầu, mọi người không hiểu vì sao nó phải làm vậy, nhưng về sau họ mới hiểu được, thì ra mọi thứ bắt đầu là ở bước 37 này đây.
Người ta cho rằng nổ tung máy chủ là tiêu diệt được LINH, thế nhưng nhân loại không ngờ LINH có thể thông qua người máy nano trong cơ thể con người làm vật dẫn.
Khiến máy chủ lên tới con số ngàn vạn, dù phá hủy mấy vạn hay mười mấy vạn, thậm chí mấy trăm vạn cũng không thể phá hủy căn cơ của nó. Vì từ giờ trở đi, nó vốn tồn tại trong đầu người Trung Nguyên.
Chút ít người máy nano ngủ say trong thân não người, bắt đầu thay đổi hình thức.
Đại não con người vốn có khả năng tính toán, hội tụ lực lượng thành năng lực mới của LINH.
Chỉ cần Linh vẫn tồn tại, mấy ngàn vạn người Trung Nguyên vĩnh viễn không được làm chính mình, mình đều chỉ có một tên: LINH.
Ván cờ lớn như vậy, LINH ẩn nhẫn ngủ đông ngần ấy năm, mưu đồ nay đã thành.
Không phải tới tận bây giờ mới thành, mà nó một mực chờ đợi cơ hội để đưa ra quyết định.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.