“Cột mốc…”
Chu Kỳ bình tĩnh nói.
“Cột mốc đã chuẩn bị sẵn sàng…”
Binh sĩ trả lời.
Chỉ thấy binh sĩ đã dựng một tháp tín hiệu bên cạnh máy khoan, ánh đèn màu đỏ của tháp tín hiệu không ngừng chớp tắt, cứ như hải đăng trong căn cứ không quân vậy.
Nhưng đây không phải tháp tín hiệu bình thường, nó có thể truyền âm dưới nước.
Cùng lúc đó, Chu Kỳ bắt đầu tiến vào mạch nước ngầm, hắn mang theo vali xách tay dạng nhỏ để liên lạc với tháp tín hiệu.
Hiệu suất truyền tin dưới nước rất thấp, vì thế thiết bị này là mấu chốt để truyền tin của Chu Kỳ.
Nó quan trọng ở chỗ, khi Chu Kỳ hoàn thành nhiệm vụ, hắn có thể thông qua nó tìm đường về.
Mạch nước ngầm to lớn như mê cung rắc rối phức tạp, nhân loại bơi lộ bên trong, bất tri bất giác sẽ mất phương hướng.
Chu Kỳ cũng cần thứ gì đó để xác định vị trí bản thân.
Chu Kỳ là siêu phàm giả hệ thủy, hô hấp được thông qua làn da khi ở dưới nước, có thể nói là người nhái bẩm sinh.
Nhưng hắn cũng có cực hạn của mình, khi tinh thần lực khô kiệt, Chu Kỳ sẽ trở lại là người bình thường, khi đó hắn cần dưỡng khí để thở.
Trước giờ Chu Kỳ rất ít khi mạo hiểm tiến vào mạch nước ngầm chưa biết rõ, vì quá mức nguy hiểm.
Dựa theo tính toán của Chu Kỳ, tinh thần lực của hắn chỉ có thể chèo chống dưới nước chừng hai giờ.
Cho nên, hắn cần có đường lui, bằng không có thể sẽ vĩnh viễn lưu lại dưới lòng sông này.
“Đề thăng đẳng cấp giới nghiêm…”
Chu Kỳ nói:
“Các vị, thủ cho bằng được nơi này, đường lui của ta nằm trong tay các ngươi.
Thẩm tra đối chiếu thời gian, nếu sau hai giờ ta chưa về, các ngươi không cần quan tâm tới ta nữa.”
Nói xong, Chu Kỳ mở đồng hồ điện tử đếm ngược chống thấm nước ra, bắt đầu đếm ngược 120 phút.
Binh sĩ cũng thế.
Khi hết thảy đã được chuẩn bị sẵn sàng, Chu Kỳ không do dự nữa, hắn ôm thiết bị truyền tin nhảy xuống.
Lúc này, Chu Kỳ đột nhiên hỏi binh sĩ trước mặt:
“Vì sao ngươi nghĩ sẽ có người liều mình cứu ngươi?”
Binh sĩ có chút ngạc nhiên:
“Vì tín nhiệm?”
Chu Kỳ cười mắng một câu:
“Tuổi trẻ thật tốt, cái gì cũng dám tín.”
Binh sĩ thấy tâm tình Chu Kỳ không tệ thì hỏi nhiều hơn một câu:
“Trưởng quan, ngài không tin?”
“Ta?”
Chu Kỳ cười cười:
“Ta cũng không biết nữa.”
Nói xong, hắn quay người nhảy xuống nước, nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, các binh sĩ bắt đầu khởi động tháp tín hiệu, từng điểm màu xanh đỏ bắt đầu chớp tắt.
Dây thừng được nối với tháp tín hiệu chính là đường về duy nhất của Chu Kỳ.
…
Giờ khắc này, đoàn xe của đám La Lam lần nữa xuất phát.
Dù Vương Nhuận biết rõ trận ồn ào kia khẳng định có vấn đề, nhưng hắn không cách nào xác định được.
Thời gian cấp bách, hắn không có cách nào dây dưa tiếp với La Lam.
“Ngươi cảm thấy Chu Kỳ sẽ làm theo kế hoạch chứ…”
Hứa Man nói:
“Trước kia hắn cũng nói tiến vào mạch nước ngầm xa lạ rất nguy hiểm, nếu không tìm được đường lui, hắn có thể sẽ chết.
Hắn là người yêu tiền như mạng, những năm nay đã lấy không ít tiền từ chỗ Khánh Chẩn trưởng quan, sao có thể cam lòng chịu chết ở đây?”
La Lam cười:
“Nếu ngươi cảm thấy trong mắt hắn chỉ có tiền, vậy ngươi nhìn lầm hắn rồi.
Bằng không ngươi cho rằng vì sao hắn nguyện ý tới Trung Nguyên?”
“Ngươi tin hắn?”
Hứa Man nói:
“Hắn là mắt xích quan trọng trong kế hoạch lần này, nếu chỗ của hắn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn…”
“Không cần lo…”
La Lam lắc đầu:
“Ta tin hắn.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrong lúc cả hai nói chuyện, đoàn xe đã tới cao ốc.
Trên cao ốc chỉ có duy nhất một tấm biển có chữ Linh, tựa như sợ người khác không biết LINH tên gì.
Chỉ thấy xung quanh cao ốc có vô số binh sĩ Vương thị đóng quân.
La Lam nhỏ giọng nói thầm:
“Ngươi có cảm thấy không, thứ đồ chơi này cứ như kiến lính, kiến thợ bảo vệ xung quanh kiến chúa vậy, nhìn qua mà tê da đầu.”
“Cũng giống…”
Hứa Man gật đầu.
“Xem ra Vương Thánh Tri thật sự sắp xong rồi, bằng không sao binh sĩ dày đặc như thế…. “
La Lam bĩu môi:
“Nhưng ta chưa từng nghe tin có ai làm phản, không phải quyền lực vẫn luôn nằm trong tay Vương Thánh Tri đó sao?”
“Có lẽ sau khi vào chúng ta sẽ biết…”
Hứa Man nói.
Trong hàng 61, lấy cao ốc này làm trung tâm, xung quanh 100 mét là vô số xe bọc thép màu đen cùng trận địa súng máy tạm thời.
Khi đoàn xe chạy qua, binh sĩ Vương thị lạnh lùng nhìn chằm chằm họ, trên mặt không chút biểu tình.
Cửa cao ốc đã sớm mở rộng, sớm có người chờ ở đó.
Vương Nhuận xuống xe nói với Khánh Lão Tam:
“Khánh Chẩn tiên sinh, lần này các ngươi chỉ có ngươi, La Lam và Hứa Man được vào, binh sĩ còn lại phải chờ bên ngoài.”
Khánh Lão Tam nhẹ gật đầu, đây đều là tình huống họ đã đoán trước.
Bây giờ thân phận hắn là Khánh Chẩn, tất nhiên hết thảy đều do hắn làm chủ.
Vương Nhuận nói tiếp:
“Hơn nữa, trước khi ba vị tiến vào cần tiến hành kiểm tra an toàn, thay đổi quần áo.
Đương nhiên, không phải chúng ta hoài nghi các vị đem theo vũ khí, mà vì sức khỏe Vương Thánh Tri trưởng quan đã suy yếu, sức miễn dịch rất thấp, vì ngăn ngừa các vị có vi khuẩn nên mới gắt gao như vậy.”
“Không sợ chúng ta đem vũ khí vào hả, nói nghe đường hoàng vậy…”
La Lam nhỏ giọng nói thầm.
Vương Nhuận ở bên cạnh nghe như không nghe.
Lần này Vương thị muốn mời Khánh Chẩn tới Trung Nguyên cũng dùng thái độ tôn trọng mà làm.
Vương Thánh Tri hi vọng trong tương lai Khánh Chẩn có thể tiếp nhận tất cả liên minh hàng rào, tự nhiên tôn trọng Khánh Chẩn.
Sau khi vào hàng rào 61, tuy Vương Nhuận nhận được lệnh cưỡng ép họ tới đây nhưng cũng vì Vương Thánh Tri không còn nhiều thời gian nữa.
Trong khoảng thời gian này, dù đám La Lam làm trò nhiều lần nhưng Vương Nhuận vẫn bình chân như vại, đây đều là Vương Thánh Tri thông báo từ trước.
Cho nên, hiện tại dù muốn soát người cũng phải mượn cớ cho tốt.
Bảo an bắt đầu kiếm tra ba người Khánh Lão Tam, La Lam, Hứa Man thật nghiêm khắc, bảo đảm họ không mang theo bất kỳ vật phẩm nguy hiểm nào tiến nhập lòng đất.
Cùng lúc đó, ba người được phân ra ba phòng khác nhau để thay đồ.
Dưới sự kiểm tra cấp bậc này, muốn đem vật nguy hiểm vào lòng đất thật sự khó như lên trời.
Bất quá Khánh Chẩn đã sớm nghĩ tới điểm này, vì thế mới cần Chu Kỳ phối hợp.
Vương Nhuận đứng chờ bên ngoài, hắn nhìn về hướng phòng của ba người La Lam, Khánh Lão Tam, Hứa Man nói:
“Mời ba vị đưa vật phẩm tùy thân để ta giữ hộ, đợi lát nữa các vị rời khỏi lòng đất, ta sẽ còn trả lại cho các vị.”
La Lam nhún vai:
“Ta chỉ cầm theo một cái điện thoại vệ tinh thôi.”
Vương Nhuận nghiêm túc nói:
“Vậy cũng phải giao cho ta.”
La Lam nhíu mày:
“Làm sao, Vương thị đãi khách như vậy à.
Chúng ta là nhân vật số một số hai của Khánh thị, ngay cả điện thoại vệ tinh cũng tịch thu.
Các ngươi rốt cục muốn làm gì? Hay là nói, các ngươi căn bản không muốn đàm phán với Khánh thị?”
Dù La Lam nói vậy thì Vương Nhuận cũng không chút nhượng bộ:
“Tín hiệu vệ tin đều bị chặn lại sau khi vào lòng đất.
La lão bản, dù ngươi có mang theo điện thoại cũng không để làm gì.
Ta không biết cầm điện thoại sẽ khiến ngươi có thêm cảm giác an toàn hay có mưu đồ gì khác?”
La Lam cười hắc hắc:
“Không mang thì không mang a.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.