Đoàn tàu hơi nước chạy tới Trung Nguyên.
Ở đầu tàu, P5092 lần nữa hỏi Nhâm Tiểu Túc:
“Ngươi đã là Thiếu soái tôn quý của Tây Bắc. Đợi một thời gian nữa, tất cả Tây Bắc đều nằm trong tay ngươi, tất cả quyền lực đều thuộc về ngươi. Thân phận này không phải ai muốn cùng được, ngươi lại lấy thân mạo hiểm tới Trung Nguyên cứu La Lam, đến cùng có đáng không?”
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
“Sau chiến tranh giữa Hỏa Chủng và quân đoàn viễn chinh, Vương thị thừa cơ chóp lấy, Hỏa Chủng cảm thấy có đáng giá không?”
Những lời này khiến P5092 hiếm khi thấy khó xử, đối phương nhịn không được cười lên:
“Thiếu soái, Hỏa Chủng là vì tín ngưỡng, đừng đánh tráo khái niệm.”
Những năm gần đây, Hỏa Chủng đi đường vòng, từng có những người lãnh đạo không tốt, muốn biến Hỏa Chủng thành cỗ máy chiến tranh.
Nhưng dù vậy, khi đối mặt với kẻ thù bên ngoài họ cũng lựa chọn toàn lực ứng phó quân đoàn viễn chinh, không vì gì khác, chỉ đơn giản đó là tín ngưỡng.
Cho nên, trong mắt P5092, Nhâm Tiểu Túc cứu La Lam không phải tín ngưỡng, hơn nữa lại có quan hệ với lợi ích của Tây Bắc, thật sự đáng giá sao?
Nhâm Tiểu Túc cười trả lời:
“Khi ngươi cân nhắc có đáng giá không thì ngươi đã thua.”
Đối với Nhâm Tiểu Túc mà nói, trên đời này không có đánh giá không.
Con nít nhường chỗ ngồi trên xe buýt cho người già, nhưng về sau ngươi phát hiện đó là người xấu, lần sau khi ngươi thấy có người nhường chỗ cho người già, ngươi sẽ nói người ta ngu ngốc.
Khi còn trẻ, ngươi thấy có tiểu hài tử rơi vào trong nước sẽ chạy đi cứu người, thế nhưng cứu xong người nhà họ không những không cám ơn ngươi, còn dẫn đứa nhỏ đi nhanh nhanh sợ ngươi đòi thù lao.
Trưởng thành, ngươi tin tưởng bạn bè đồng nghiệp, kết quả họ lại bán đứng ngươi. Bằng hữu vay tiền không trả, trở mặt thành thù. Đồng nghiệp vì đạt được cơ hội thăng tiến bắt đầu nói xấu ngươi.
Khi đó ngươi sẽ tự hỏi chính mình, có đáng giá không?
Nếu Nhâm Tiểu Túc vẫn là lưu dân, hắn sẽ bảo không.
Nhưng hiện giờ, hắn muốn vì Giang Tự và Trần Vô Địch bảo vệ một tia sáng, không thể cân nhắc đến vấn đề có đáng không.
Khi Nhâm Tiểu Túc cho rằng Dương Tiểu Cận sẽ rời đi, hắn quay đầu lại nhìn những người từng đi qua đời hắn. Cuối cùng vẫn chỉ còn mình hắn cô đơn bước đi.
Nhưng kỳ thật, sau khi đối phương rời đi, hắn không chỉ còn lại một mình mà còn để lại một tia sáng bên cạnh hắn.
Ánh đèn đường vẫn còn.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc ngồi trên đoàn tàu hơi nước màu đen, lần nữa điều khiển nó tăng tốc.
Bởi vì binh sĩ Vương thị đóng quân nơi biên cảnh nên Nhâm Tiểu Túc không thể điều khiển đoàn tàu hơi nước đi đại lộ, không phải sợ đụng độ quân đội mà hắn phải chạy đua với thời gian.
Dựa theo tin Đường Chu đưa tới, La Lam đã xuất phát được 3 ngày.
Nếu trên đường thuận lợi, vậy La Lam hẳn đã đến cảnh nội Vương thị, thậm chí đã tiến vào hàng rào 61.
Cho nên, Nhâm Tiểu Túc phải đi nhanh hơn nữa.
Trước khi đi, đại lừa dối nói với hắn, hiện giờ binh sĩ chủ lực Vương thị trú đóng ở Định Biên Sơn, Hoa Trì Sơn, Khánh Dương Sơn, Yên Sơn.
Vương thị xây ở mỗi ngọn núi một cứ địa xong thì không làm gì nữa, hẳn đã có kế hoạch trước.
Binh sĩ điều tra của Tây Bắc không cách nào tới gần bốn cứ địa này, chỉ biết được vậy mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc muốn thông qua phòng tuyến này phải tiêu phí một phen tâm tư.
Cuối cùng, P5092 vì hắn chọn một con đường tốt nhất: Kinh Xuyên.
Nhưng vào lúc hắn tiến vào Kinh Xuyên Sơn, mặt đất bỗng chấn động, một con quái vật khổng lồ trồi lên khiến đoàn tàu bay lên không trung!
Giờ này khắc này, Nhâm Tiểu Túc lạnh lòng.
Đau đớn từ đoàn tàu hơi nước phản lại khiến hắn đau đớn vô cùng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, đã lâu Nhâm Tiểu Túc chưa đau như vậy!
Quái vật khổng lồ chậm rãi chui khỏi mặt đất, dùng ánh mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm Nhâm Tiểu Túc, đôi đồng tử dựng thẳng đen như thâm uyên.
Hoàng Hôn.
Nhâm Tiểu Túc không ngờ hắn lại gặp Hoàng Hôn tại đây.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetDù bộ dáng đối phương đã thay đổi nhưng Nhâm Tiểu Túc vừa nhìn đã nhận ra.
Dọc theo con đường này, hắn di chuyển bí mật, hơn nữa còn được P5092 đề cử lộ tuyến tối ưu, thế nhưng Hoàng Hôn như đã núp ở đây từ sớm.
Không, chuẩn xác mà nói không phải Hoàng Hôn ngăn cản hắn, mà là Linh.
So sánh với cả sơn mạch bao la rộng lớn, đoàn tàu hơi nước quá nhỏ. Thế nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại có năng lực đoán được Nhâm Tiểu Túc đi đường nào.
Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên ý thức được, hắn đã đánh giá thấp khả năng tính toán của đối phương.
Đối mặt với loại đối thủ này thật khiến người ta hồi hộp.
Trong chớp mắt khi đoàn tàu hơi nước bị bắn lên trời, Nhâm Tiểu Túc lập tức mượn lực bay vút về phía xa, vào lúc hắn vừa rời khỏi thân xe, cái lưỡi dài của Hoàng Hôn tựa như tia chớp bắn tới, cắt đoàn tàu hơi nước thành hai đoạn.
Nhâm Tiểu Túc rơi trên mặt đất đau tới đổ mồ hôi lạnh. Hắn phát hiện bản thân thật sự không nhìn ra được quỹ tích hoạt động của lưỡi Hoàng Hôn.
Tựa như lúc trước hắn từng ước định thực lực của Lăng Thần vậy. Loại sinh vật sống hơn 200 trong dung nham thật sự rất kinh khủng, không phải thứ nhân loại có thể chống lại.
Trừ phi Nhâm Tiểu Túc cởi bỏ phong ấn của mình mà thôi.
Thế nhưng khi hắn cởi bỏ phong ấn, hắn có còn là chính hắn không?
“Hoàng Hôn!”
Nhâm Tiểu Túc muốn dùng thanh âm của mình thức tỉnh Hoàng Hôn, khiến đối phương thoát khỏi sự khống chế của Linh.
Khi Hoàng Hôn nhìn rõ Nhâm Tiểu Túc lại nghe được tên mình thì đồng tử dựng thẳng nhanh chóng rung động.
Nhưng mà sau đó rất nhanh đã khôi phục lãnh tĩnh, lần nữa lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc giật mình ở yên chỗ cũ. Lúc này hắn không nghĩ ra cách gì có thể giúp Hoàng Hôn, thậm chí không biết nên làm sao.
Triệu hoán Lăng Thần sao? Nếu vậy, e rằng một trong hay sẽ phải chết.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc khẽ cắn môi, rút Hắc Đao ra, cứng rắn rạch một đường trên ngón tay của mình, tùy ý để máu rơi xuống đất.
Hoàng Hôn là nhờ uống máu hắn mới tiến hóa, vì thế Nhâm Tiểu Túc muốn dùng máu mình thức tỉnh Hoàng Hôn.
Thế nhưng vẫn…vô dụng.
Một tiếng ầm vang lên, Hoàng Hôn nhào tới Nhâm Tiểu Túc.
“Tồi thành!”
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc đỏ ngầu lùi ra sau.
Cùng lúc đó, lão Hứa cũng tách ra từ sau lưng Nhâm Tiểu Túc, cầm Hắc đao ngăn cản sự trùng kích của Hoàng Hôn.
Thế nhưng một đao của lão Hứa lại không có hiệu quả. Hoàng Hôn duỗi móng đập cho lão Hứa bay ra 10m, cây cối bị đập trúng đều gãy ngang.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy hôm nay đau đớn hắn chịu chắc cả đời dồn lại mất. Thân thể trước đau, khó chịu vô cùng.
Nhưng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất rút lui, tránh né truy sát của Hoàng Hôn.
Nhâm Tiểu Túc di chuyển nhanh chóng, thậm chí còn dùng năng lực người máy nano gia tăng tốc độ bản thân.
Trước giờ, tốc độ và sức mạnh của hắn đã đủ mạnh, vì thế chỉ dùng người máy nano như áo giáp mà thôi.
Nhưng bây giờ, đối mặt với Hoàng Hôn, năng lực của Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào cục đá nhỏ bên cạnh đối phương.
Nhâm Tiểu Túc không hề nghi ngờ, một khi hắn bị đối phương giấm trúng hoặc bị cái lưỡi liếm trúng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trước giờ hắn rất ít dùng người máy nano để gia tăng tốc độ. Vì hắn cảm thấy cứ dựa vào ngoại lực sẽ khiến bản thân ỷ lại, mất đi khả năng khống chế cơ thể trọn vẹn, vì đây không phải năng lực thuộc về hắn.
Cứ như trong một giây mà ngươi nặng thêm 20 cân, đi đường chắc chắn khó khăn.
Đương nhiên, đây chỉ là một cách ví von mà thôi.
Hiện tại, Nhâm Tiểu Túc lợi dụng người máy nano gia tăng năng lực, hắn chạy như điên, chẳng khác nào bác sĩ mổ tim, mỗi cử động đều phải cân đo đong đếm kỹ lưỡng.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ đối sách, sử dụng người máy nano thì hữu hiệu rồi đó. Ít nhất có thể giúp hắn bảo trì khoảng cách với Hoàng Hôn, lão Hứa ngẫu nhiên có thể tiến tới quấy nhiễu Hoàng Hôn, giúp hắn có hắn thêm thời gian thở dốc.
Hắn tận lực chạy nhanh, vì Hoàng Hôn có thân thể to lớn nên lực cản cũng lớn, giúp hắn di chuyển càng thêm linh hoạt.
Thế nhưng người máy nano sẽ hết năng lượng, tuy dùng người máy gia tốc không hao năng lượng bằng tạo thành thiết giáp, thế nhưng sau khi thầm tính, Nhâm Tiểu Túc biết người máy nano chỉ duy trì thêm được 10 phút nữa thôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.