Tôi nói: “Tản ra”.
Tôi cùng Đao Như tách ra đứng thẳng, giờ khắc này ba chúng tôi đứng ngang hàng nhau, lại hướng về vách đá nhìn. Chú trung niên có một cái bóng, Đao Như có một cái bóng, chỉ có chính giữa trên vách núi, không có một cái bóng nào nữa!
Tôi sợ hãi giơ tay lên, cánh tay tôi không ngừng run rẩy, Cát Ngọc đã nói tuyệt đối tôi không được quay đầu lại.
Rầm một tiếng, tôi ngã quỵ dưới đất, ở trên tuyến xe bus số 14, ở thôn Tang Hoè, ở núi Long Hổ, Cát Ngọc đã cứu tôi bao nhiêu lần?
Đặc biệt là lần này, Cát Ngọc hầu như mỗi đêm đều để nhắc nhở ngày mai tôi sẽ gặp chuyện, đồng thời nhắc nhở tôi tuyệt đối không được xúc phạm.
Này một đường nguy hiểm đang tới, nhưng vào thời khắc sống còn này, tôi sắp tìm được quan tài rửa tội, thì lại phạm phải cấm kỵ!
Tôi thậm chí không khống chế được bàn tay nữa, muốn tự đánh mình vài lần. Đao Như nhanh chóng ngăn tôi lại, nói: “A Bố, đừng lo lắng, chúng ta ngay tại thời khắc sống còn này phải cắn răng tìm được quan tài rửa tội, vạn quỷ bất xâm!”
Tôi sắp mất đi ý chí, nhưng tôi nghĩ đến trên đường đi Cát Ngọc khổ cực giúp tôi như vậy, tôi không thể như thế từ bỏ. Cô ấy nói, cô ấy đang chờ tôi, một mực chờ tôi!
Tôi đứng lên, cười lạnh một tiếng, nói: “Mất bóng thì mất bóng, người chết cầu hướng lên trời!”
Ngay lập tức chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, tìm kiếm quan tài rửa tội. Bên trong hang núi này bốn phương tám hướng có vô số cửa động, cũng không biết là dẫn tới nơi nào.
Sau khi tìm kiếm ở khu vực này, xác định không có quan tài rửa tội, chúng tôi tiếp tục tiến lên.
Nhưng khi tiến lên, tôi phát hiện ra Đao Như có hành động khác thường, cô ấy thỉnh thoảng gãi đầu, đôi khi gãi mu bàn tay, có lúc gãi đùi, lúc gãi cổ. Như là cả người đều bị ngứa.
“Em làm sao vậy?” Tôi nghiêng đầu hỏi.
Đao Như ngẩn ra, nói: “Gãi ngứa a, làm sao?”
Chú trung niên vừa nghe liền đột nhiên cầm cây đuốc xông vào, bởi vì chúng tôi đã tới một cửa động của một sơn động nhỏ, nhìn phương hướng của sơn động, hẳn là đi về trong lòng núi.
Chú trung niên vội vã quay lại khiến toàn bộ hang động lần thứ hai tiến vào mảnh bóng tối. Hướng về bên ngoài nhìn lại, ánh sáng cây đuốc soi sáng trên mặt Đao Như, cũng làm cho tôi đột nhiên cả kinh.
Da thịt trắng nõn của cô ấy giờ lại nổi lên một tầng màu xanh, giống như mai rùa vậy!
“Trên người ngươi tại sao lại mọc ra thi ban?” Chú trung niên sợ hãi hỏi một câu, cũng mau mau né tránh Đao Như, chỉ lo những thi ban này sẽ truyền nhiễm cho mình.
Đao Như bị doạ cho sắp khóc, cô ấy không ngừng gãi cánh tay, cánh tay ban đầu trắng nõn đã bị trầy xước chảy cả máu.
Cô ấy khóc nức nở, nói: “Ta cũng không biết, đây là xảy ra chuyện gì, ta cũng không có bị cương thi cắn qua, nhất định là không có!”
Tôi chợt nhớ tới khi nãy Đao Như móng tay tăng vọt, hẳn là do tiếp xúc với thi khí quá nhiều. Tôi nhanh chóng nói: “Đừng sốt sắng, chẳng lẽ tiếp xúc với thi khí quá nhiều cũng bị phát ban?”
Chú trung niên suy nghĩ một chút, nói: “Không xác định, cũng chưa từng nghe qua chuyện này”.
Đao Như không đợi được nữa, một bên gãi ngứa vừa nói: “Nhanh lên một chút đi kiếm quan tài rửa tội thôi, nếu không tìm được, tôi cũng sẽ phải chết ở chỗ này!”
Lời này có lý, tình huống bây giờ quá quỷ dị. Tôi nhìn từ bên ngoài, giống như một người sống, nhưng không có cái bóng. Đao Như nhìn từ bên ngoài giống người chết, nhưng ngoại trừ thi ban bên ngoài, còn lại đều cùng người bình thường không khác.
Chúng tôi nhanh chóng tiến vào sơn động, thời gian rất cấp bách, không kịp nghĩ nhiều nữa.
Càng đi sâu vào trong sơn động, ánh sáng của ngọn đuốc càng yếu. Tôi nhìn vào cây đuốc chú trung niên đang cầm, tuy vẫn còn nhiều dầu trên đỉnh, nhưng cũng không thể chiếu rõ con đường phía trước được.
Đang đi thì bất chợt nghe thấy tiếng hét của Đao Như, cả người cô ây bay đi và đập mạnh xuống đất, giống như có ai đó lôi tóc cô ấy kéo vào bóng tối.
“Đao Như!” Tôi quát to một tiếng, cầm rìu leo núi đuổi theo, chú trung niên cũng theo sát tôi, sau khi truy đuổi mười mấy mét, cảnh tượng trước mắt khiến chúng tôi chấn kinh!
Nơi sâu xa của sơn động u ám ẩm ướt, một cây cổ thụ với khuôn mặt người, dây leo quấn quanh người Đao Như, trói cô ấy vào thân cây.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetỞ đây có vô số dây leo đếm không xuể, chuẩn bị cắm vào thân thể Đao Như, dường như muốn hút máu cô ấy.
Tôi cầm rìu leo núi và xông lên chém lung tung, đem những dây leo quấn quanh người Đao Như toàn bộ bị chém đứt, lôi Đao Như lui về phía sau. Đồng thời chú trung niên quát lên: “Mau ném lửa, đốt cây yêu thụ này!”
Cây cổ thụ này cao hơn mười mét, và rễ cây toàn bộ quấn quanh đáy sơn động, xem dáng dấp như vậy ít nhất đã sinh trưởng ngàn năm. Gọi nó là yêu thụ, cũng không hề quá đáng.
Ai biết rằng chú trung niên không đi phóng hoả mà, trái lại nhìn chằm chằm cây yêu thụ này, khuôn mặt lộ rõ vẻ mừng như điên, chấn thanh hét lên: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy nó rồi! Rốt cuộc cũng tìm được! Chính là nó, hahahaha, hahahaha, chính là nó! Chính là nó!”
Chú trung niên luôn luôn trầm ổn, khuôn mặt không hề để lộ cảm xúc, vào lúc này lại giống như điên cuồng!
Tôi nhỏ giọng nói: “Hắn điên rồi sao?”
Đao Như kinh hãi quá độ, môi trắng bệch, cả người run rẩy, một câu cũng không nói ra được. Sau khi tôi đỡ cô ấy tránh xa khỏi cây yêu thụ, liền đi về phía chú trung niên.
Mà hắn thì đang đem cây đuốc cắm ở trên vách động, một mình đi tới chỗ cây yêu thụ.
Thật cũng lạ, những dây leo của cây yêu thụ kia chậm rãi nhúc nhích, giống như vô số con rắn độc bò qua bò lại, nhưng chúng trước sau không tấn công chú trung niên.
Tôi hô: “Chú làm gì vậy? Nguy hiểm lắm nhanh quay lại đi!”
Hắn không quay đầu lại, vươn tay sờ vào thân cây, hưng phấn nói: “Phạm Diễn thần thụ! Ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi! Hahahaha, hahahaha!”
Phạm Diễn thần thụ? Tôi chưa từng nghe qua đó là thứ gì.
Nhưng tôi biết rằng, chú trung niên cứu tôi, kỳ thực là tự cứu chính hắn! Những tấm ảnh quan tài vách đá là hắn chụp, truyền thuyết quan tài rửa tội cũng là hắn biên ra.
Mà Đao Như lại đem lời nói dối này tin là thật, mang tôi đi tới đấy tìm kiếm chiếc quan tài rửa tội. Kết quả, trải qua sống chết, nhưng đó lại là người khác làm giả.
Tôi tức giận nói: “Dọc theo con đường này, ngươi đều gạt chúng ta? Đi điều tra tử thi Cát Ngọc, ngươi cũng là lợi dụng ta?”
Chú trung niên mặt hướng về Phạm Diễn thần thụ, nói: “Không, không phải ta lừa cậu, mà là tất cả mọi người đều lừa cậu”.
Tôi nói: “Kỳ thực căn bản không hề có quan tài rửa tội, ngươi gạt ta tới nơi này, dự định đi cùng nhau, chính là vì tìm kiếm cái thứ gọi là Phạm Diễn thần thụ này! Đúng không?”
Chú trung niên nói: “Quan tài rửa tội là có thật, nhưng không phải cọ rửa tội nghiệt, mà là cọ rửa sinh mệnh, tái tạo xá© ŧᏂịŧ!”
Tôi nói không hiểu hắn có ý gì.
Chú trung niên chỉ vào Đao Như, nói:”Biết vì sao Phạm Diễn thần thụ lại tấn công cô ta không?”
Tôi lắc đầu. Hắn nói: “Bởi vì cô ta là người sống, trăm phần trăm là người sống”.
Tôi quay đầu liếc mắt nhìn trên người Đao Như càng ngày càng có nhiều thi ban, làm sao cũng không thể nghĩ là được tại sao cô ấy lại là người sống? Mà chú trung niên trông giống như người sống, nhưng hắn đứng trước mặt Phạm Diễn thần thụ cũng không hề bị tấn công.
Chẳng lẽ, hắn mới thực sự là người chết?
“Hahahaha, ta cũng không trực tiếp gửi tin nhắn cho Đao Như, mà đem tin nhắn phát cho người trung gian, người trung gian này lại đem tin nhắn phát cho Đao Như, để Đao Như lấy xấp ảnh, cùng chúng ta đồng hành lên núi Long Hổ. Ngươi hiện tại có biết mục đích của ta là gì không?” Chú trung niên vẫn không quay đầu lại, trước sau đều quay lưng về phía tôi.
Tôi cắn răng, nói: “Biết rồi! Bởi vì hai chúng ta đều là người chết! Không cách nào phát động Phạm Diễn thần thụ tấn công được, vì thế ở bên trong hang núi hỗn độn này, không có cách nào nhanh chóng chuẩn xác tìm được thần thụ. Ngươi hoàn toàn có thể trực tiếp đưa những tấm ảnh cho ta, nhưng ngươi biết đấy, nếu ngươi trực tiếp đưa cho ta, thì không nhất định ta sẽ tin ngươi, vì lẽ đó ngươi cố ý đưa những tấm ảnh này cho Đao Như! Như vậy, một mặt có thể lợi dụng cơ thể cô ấy để kích hoạt thần thụ tấn công, lại một mặt có thể diệt trừ được cô ấy, một mặt cũng tiện thể lừa gạt ta. Có thể nói, kể từ lần đầu gặp mặt trên xe bus số 14, ngươi đều lừa gạt ta!”
“Hahahaha, thông minh! Thông minh lắm! Chỉ một điểm mà nhìn được rõ ràng a!”. Chú trung niên không nhịn được vỗ tay, nhưng hắn thuỷ chung không quay xoay người lại.
Tôi nói: “Có phải ngươi thấy ngươi quá đê tiện, không có mặt mũi nào nói chuyện với ta đúng không? Xoay người lại mà nói chuyện với ta!”
Chú trung niên hờ hững nói :”Ta xác thực không có mặt mũi, không chỉ ta mà ngay cả những người khác đều không có mặt mũi. Tiểu tử, có muốn biết người trung gian giúp ta lan truyền tin tức là ai không?”
Vừa nghe lời này, tôi chấn động một cái, lớn tiếng hỏi: “Mau nói cho ta biết hắn là ai!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.