08
Hai năm qua, những tiểu thuyết kể về Lạc Ngọc Chương rất được ưa chuộng trong dân gian, ta thậm chí không cần phải tốn tiền để nhờ ai viết nữa.
Ngay cả những nho sinh vào kinh dự thi, càng có những câu thơ châm biếm Lạc Ngọc Chương sắc bén, thì càng được các tiểu thư quyền quý trong kinh thành săn đón khi chọn rể.
Vì thế, có rất nhiều kẻ muốn dẫm đạp lên hắn để cầu danh cầu lợi.
Theo ta biết, trong số những tỷ muội đi cùng Dung Nguyệt hôm nay, có người đã từng viết vài cuốn tiểu thuyết về hắn.
Bà mẫu định lấy lý do là việc riêng của gia đình để khiến họ tự rút lui, không xem náo nhiệt nữa.
Nhưng mấy tỷ muội đều giả vờ không hiểu, đồng loạt đứng sau lưng ta.
Ánh mắt ta chỉ dõi về phía Lạc Ngọc Chương, bà mẫu đứng chắn trước mặt, vẻ mặt giật giật như sắp co giật. Ta chỉ lớn tiếng hét lên: “Phu quân, chàng… chàng thật đáng thương, ta đau lòng quá!”
Lạc Ngọc Chương khắp người đầy bọng nước, kiến bò kín thân thể.
Lũ gia nhân dù cố gắng thế nào cũng không thể dọn sạch được, chỉ có thể tạt nước lên người hắn.
Hắn vô cùng nhếch nhác, nhưng lại không thể nói nên lời.
Lúc này, mọi người bắt đầu xâu chuỗi các chi tiết lại và hình thành một chân tướng: Lạc Ngọc Chương vốn giấu đan dược khắp nơi, hắn đã cất một viên đan dược trong hũ mật ong tại từ đường. Tối qua, khi hắn làm đổ hũ mật, kiến đã bị thu hút tới và tấn công hắn.
Bà mẫu thở dài: “Tội nghiệp.”
Bà nhìn ta, dù sao cũng là con trai của bà, bà vẫn đau lòng.
Ta cụp mắt xuống: “Nếu phu quân ở trong viện của chàng thì đã chẳng phải chịu khổ thế này. Ai ngờ từ đường hẻo lánh lại có kiến.”
Bà mẫu lập tức im bặt.
Suy cho cùng, chính bà là người đã nhốt con trai mình vào từ đường.
Sau khi khám bệnh, đại phu khó xử nói: “Cổ họng của thiếu gia cũng bị kiến cắn, loại kiến này có độc, e là từ nay về sau, thiếu gia không thể nói chuyện được nữa.”
Bà mẫu kinh ngạc trong giây lát, rồi bất ngờ nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Lạc Ngọc Chương vẫn nhìn bà mẫu chằm chằm, thấy vậy, hắn kích động gào lên những tiếng “a a” không thành lời.
Ta đỡ lấy hắn, thì thầm: “Ngay cả mẹ ngươi cũng từ bỏ ngươi rồi.”
Ta tiễn đại phu và đám người Dung Nguyệt đi sau khi họ đã xem đủ cảnh náo nhiệt.
Giọng bà mẫu lộ rõ vẻ vui mừng: “Đã đến nước này, Lạc Ngọc Chương không thể nói cũng là ý trời. Oánh nhi, con đừng quá đau buồn, hãy chăm sóc hắn cho tốt.”
Ta đáp lời.
Ta đưa Lạc Ngọc Chương trở về phòng, nhìn xuống hắn từ trên cao: “Cảm giác chờ chết như thế nào?”
Lần lượt các thiếp thất đến thăm Lạc Ngọc Chương, nhưng chẳng ai dám chăm sóc hắn, dù sao, từ khi hoàn toàn bất lực, tính tình của hắn trở nên vô cùng nóng nảy.
Lạc Ngọc Chương giờ cũng được gặp mười mấy đứa con của hắn.
Ánh mắt hắn sáng lên tia hy vọng.
Ta mỉa mai: “Bọn trẻ lớn lên chỉ gọi ta là mẫu thân, cảm ơn ta vì đã cho chúng ăn mặc đủ đầy. Chúng sẽ chỉ coi thường ngươi vì hành vi hoang đường của ngươi đã khiến chúng chịu khổ. Phải rồi, hôm trước ta có nói gia đình bên nhà ta muốn nhận nuôi hai đứa trẻ, các thiếp thất của ngươi đều tìm đến ta, mong mỏi được tách con cái khỏi ngươi, tách khỏi cái họ của ngươi, khỏi một người phụ thân như ngươi. Ngươi có vô số huyết mạch thì sao, chẳng ai nhận ngươi, chẳng ai thờ cúng ngươi, ngươi cũng vẫn tuyệt hậu mà thôi.”
Lạc Ngọc Chương không thể nói, không thể viết, chỉ biết trừng mắt nhìn ta.
Ta bật cười lớn.
Ngoài cửa, hai đứa con của ta gọi: “Mẹ ơi, chúng con về rồi.”
Ta mở cửa: “Các con từ nhà ngoại tổ trở về rồi sao? Chơi có vui không?”
Hai đứa con ôm lấy eo ta: “Mẹ, vốn dĩ vui lắm, nhưng nghe nói cha lại gây chuyện.”
“Không sao.”
Bỗng nhiên, Lạc Ngọc Chương quằn quại ngã khỏi giường.
Ta an ủi hai đứa con, rồi tự mình bước qua đỡ hắn dậy: “Đúng vậy, hai đứa trẻ này không phải con của ngươi.”
09
Ta cảm thấy may mắn vì đã trọng sinh vào đúng ngày thành thân.
Ta căm hận Lạc Ngọc Chương đến tận xương tủy, không thể chịu đựng nổi việc cùng hắn động phòng, và ta cũng tuyệt đối không muốn sinh con cho hắn.
Hơn nữa, ta sợ tính cách cực đoan và hung tợn của hắn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgười xưa có câu: “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng,” ta sợ rằng dù có giáo dục kỹ lưỡng, con của ta và Lạc Ngọc Chương vẫn sẽ thừa hưởng tính cách tàn ác của hắn.
Vì vậy, trong khi Lạc Ngọc Chương say mê ở thanh lâu, ta đã cẩn thận chọn người, rồi mới có hai đứa con này.
Thật kỳ lạ, hắn vốn đã có không ít con, lúc vừa trọng sinh còn kiên quyết muốn bỏ ta, vậy mà giờ biết hai đứa con này không phải con ruột, hắn lại phẫn nộ đến mức mất kiểm soát.
Tính khí của hắn quả thật lớn vô cùng.
Ta khẽ mỉm cười: “Tư Hành, Lăng Vân, cha các con sắp chết rồi.”
Hai đứa trẻ dù mới ba tuổi, nhưng đã rất hiểu chuyện: “Mẹ à, trước đây mẹ đã chịu nhiều khổ sở, từ nay không còn cha nữa, cuối cùng những ngày tháng tốt đẹp của mẹ cũng đến. Mẹ, cha sống cũng chỉ là gánh nặng.’”
Lạc Ngọc Chương từ lâu đã trở thành gánh nặng của tất cả mọi người.
Lạc Ngọc Chương kích động hét lên điều gì đó.
Ta nhẹ nhàng an ủi hắn: “Đừng lo, khi ngươi chết, ta sẽ để Tô Uyển chôn cùng ngươi.”
Ánh mắt của Lạc Ngọc Chương hận không thể nuốt chửng ta.
Ta đưa cho hắn cuốn “Thiên Tự Văn” mà hai đứa con đang học đọc.
Hắn giơ ngón tay sưng đỏ và rỉ mủ lên, đau đớn đến mức nghiến răng, nhưng vẫn cố gắng lật từng trang sách.
Ta nhìn thấy chữ mà ngón tay hắn chỉ: 【Độc phụ, không được hại Uyển Uyển.】
Ta khẽ cười: “Ta không phải thánh nhân.”
Ta hiểu cho Tô Uyển, nàng là một cô nhi, chỉ có thể dựa vào Lạc Ngọc Chương. Vì vậy, kiếp trước, trước khi thành hôn, ta đã gặp nàng và long trọng hứa hẹn nếu nàng muốn làm chủ mẫu, ta sẽ giúp nàng tìm một phu quân tốt và cho của hồi môn.
Nhưng nàng không muốn gả cho ai khác.
Vì thế, ta cũng đã chuẩn bị sẵn cửa hàng và đất đai để tặng nàng, chỉ đợi sau khi ta thành thân, sẽ làm lễ nạp thiếp cho nàng ta vào phủ.
Tuy nhiên, nàng lại nghĩ ra kế hoạch hủy hoại danh tiết của ta, không để cho ta có đường lui.
Sau này, khi nàng và Lạc Ngọc Chương tái hợp, họ còn mua chuộc bà đỡ để giết ta trong lúc sinh con.
Ta nhớ rõ bà đỡ đó là ai, kiếp này ta muốn xử lý bà ta, nhưng lại phát hiện bà đang đỡ đẻ cho Dung Nguyệt, và nhờ đó ta đã cứu được Dung Nguyệt một mạng.
Lần này, ta đưa Tô Uyển vào cung.
Cuộc tranh đấu trong cung còn khắc nghiệt hơn nhiều so với trong nội trạch, nhưng hoàng hậu hiện tại rất khoan dung. Chỉ cần Tô Uyển an phận, nàng vẫn có thể sống cuộc đời của một chủ tử, không phải lo lắng điều gì.
Tuy nhiên, vào yến tiệc hoàng cung năm ngoái, nàng cố tình hắt rượu lên người ta, định vu oan ta thông dâm với thị vệ khi ta thay y phục. Nàng căm ghét ta vì không giúp nàng tranh sủng, căm ghét ta chỉ lo cho bản thân mình và sợ ta sẽ tiết lộ mối quan hệ trước khi vào cung giữa nàng và Lạc Ngọc Chương.
Ta nhìn Lạc Ngọc Chương: “Tô Uyển từ lâu đã muốn giết ngươi. Ngươi chết rồi, nàng sẽ chỉ vui mừng vì không còn ai biết về quá khứ của nàng nữa. Khi ngươi chưa bất lực, ngươi cũng chẳng vì nàng mà giữ mình trong sạch. Giờ đây, khi không còn đường lui, ngươi lại muốn diễn trò si tình cho ai xem?”
Bệnh do kiến độc của Lạc Ngọc Chương ngày càng trầm trọng, hắn chỉ còn sống lay lắt cho đến ngày sinh thần của Tô Uyển.
10
Những ngày này, số lượng các câu chuyện về hắn trong tiểu thuyết càng ngày càng nhiều.
Trong số các tỷ muội đi cùng Dung Nguyệt hôm đó, có một nữ sĩ tài ba đã vẽ hơn mười bức tranh về cảnh Lạc Ngọc Chương bị kiến cắn, cực kỳ sống động. Khi cuốn tiểu thuyết kèm tranh được xuất bản, lập tức cháy hàng.
Ta đặc biệt mua vài cuốn đưa cho Lạc Ngọc Chương xem.
Hắn tức đến mức như muốn nổ tung.
Bà mẫu cũng nhìn thấy cuốn tiểu thuyết đó, vì quá xấu hổ mà mấy ngày liền không dám ra ngoài, thậm chí khi lén đến rạp hát, bà “vô tình” bị giật mình và ngã gãy chân.
Ta đã xin hoàng hậu ban cho một ân điển, cho phép Tô Uyển xuất cung để thăm bà mẫu.
Bà mẫu vừa sợ vừa giận, nhưng không dám trái lệnh hoàng hậu.
Ta vẫn giữ vẻ ngoài tình cảm sâu nặng: “Mẫu thân, con không thể để phu quân ra đi mà còn tiếc nuối. Nhưng, đừng để Uyển quý nhân biết tình trạng của phu quân, kẻo nàng lo lắng và để lộ sơ hở.”
Bà mẫu gật đầu, rõ ràng bà biết chuyện Lạc Ngọc Chương và Tô Uyển từng có gian díu trước khi thành hôn với ta.
Ta khẽ mỉm cười, sai người khiêng Lạc Ngọc Chương ra ngoài. Lúc này, hắn đã gần như hấp hối, cố gắng che giấu khắp thân thể đầy mụn nhọt lở loét.
Nhưng Tô Uyển vẫn bị cảnh tượng đó dọa đến tái mét.
Nàng thậm chí còn quay đầu lại nôn khan.
Thấy phản ứng của Tô Uyển, Lạc Ngọc Chương rơi lệ, rồi mặc kệ cung nữ và thái giám đứng đó, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Uyển, miệng không ngừng mấp máy gọi tên nàng.
Bà mẫu ho khan liên tục, Tô Uyển ngồi không yên, nhưng Lạc Ngọc Chương vẫn không ngừng biểu hiện si tình.
Ta cố tình thấp giọng, chua xót nói: “Phu quân mấy ngày trước đã mê sảng, luôn gọi tên ngươi. Không ngờ hôm nay cũng vẫn vậy.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.