Tôi nghe thấy có động tĩnh rất lớn phát ra từ thư phòng Chu Diên.
Tôi vừa mở cửa đã thấy Chu Hoài Ngôn muốn xuống tay đánh Chu Diên.
Tôi biết chắc chắn Chu Hoài Ngôn không đánh lại Chu Diên, nhưng vẫn cố chấp chạy tới chắn trước mặt Chu Diên để bảo vệ anh.
Tôi trừng mắt nhìn Chu Hoài Ngôn, anh ta thích đánh người làm loạn ở bên ngoài thì thôi đi, giờ còn muốn đánh cả anh trai mình nữa.
“Lâm Tiễn, em nghe anh nói, không phải anh cố ý lừa gạt em. Nếu anh biết anh trai anh thích em, anh tuyệt đối sẽ không để anh ấy thay anh chăm sóc em! Là anh phụ tình yêu của em. Bây giờ anh về rồi, anh cũng biết sai rồi, anh có thể coi như không nhìn thấy tin nhắn em gửi. Lâm Tiễn, chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi.”
Tôi không hiểu chuyện gì.
Tôi còn tưởng sau khi tôi gửi tin nhắn chia tay, mối quan hệ của tôi và Chu Hoài Ngôn sẽ kết thúc, dù sao thì anh ta cũng là người sĩ diện. Tôi không ngờ anh ta lại về nước tìm tôi.
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng thích anh. Tại sao anh lại nổi giận, chẳng phải trước giờ anh cũng không thích tôi sao?”
Chu Hoài Ngôn lảo đảo.
“Không phải vậy… Anh thích em. Mấy ngày ở nước ngoài, anh lại càng chắc chắn anh thích em, anh còn mua nhẫn.”
Chu Hoài Ngôn vội vàng móc chiếc nhẫn ra.
“Nếu em đồng ý, chúng ta sẽ đính hôn ngay, lần này anh nghiêm túc!”
“Cô ấy không muốn.” Chu Diên ôm tôi vào lòng.
“Chị dâu em sắp mang thai đến nơi rồi, em còn chưa chịu buông bỏ sao?”
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình, mang thai bao giờ?
Không đúng, mặt tôi đỏ bừng, tôi và anh còn chưa phát sinh quan hệ.
Tôi nói với Chu Hoài Ngôn: “Từ trước tới giờ, người tôi thích là anh trai anh, tôi và anh cũng chia tay rồi, anh nên hiểu rõ trái tim mình hơn đi, yên ổn ở bên cạnh Thẩm Giai.”
Chu Hoài Ngôn vẫn kiên trì: “Anh hiểu rõ trái tim mình, anh thích em, không thích Thẩm Giai. Có phải vì em đang ghen nên mới nói những lời như vậy không? Anh bảo đảm sau này sẽ giữ khoảng cách với Thẩm Giai, Lâm Tiễn, cho anh một cơ hội nữa được không?”
Nhưng tôi chỉ bình tĩnh nhìn anh ta, sau đó lắc đầu.
Lần đầu tiên tôi thấy chu Hoài Ngôn thất hồn lạc phách như bây giờ.
Cuối cùng Chu Diên gọi người lên mời Chu Hoài Ngôn ra ngoài.
14
Bởi vì tôi đá Chu Hoài Ngôn, khả năng anh ta không thể vượt qua cú sốc, tinh thần sa sút mấy ngày.
Liên tục có người gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tới quán bar đưa Chu Hoài Ngôn đang say rượu về.
Ban đầu tôi còn kiên nhẫn giải thích tôi không phải bạn gái anh ta, nhưng sau đó có nhiều cuộc gọi hơn, tôi đã dứt khoát bật chế độ chặn số lạ.
Mà suy cho cùng, dù gì anh ta cũng là tay chơi có tiếng, sẽ sớm có người mới thôi.
“Lâm Tiễn, tôi cũng không đến nỗi không có cô là không sống nổi.” Anh ta ôm bạn gái mới, thể hiện tình cảm ngay trước công chúng.
Thật tốt quá!
Tôi thở phào.
Có lẽ vì biểu cảm của tôi quá rõ ràng, sự thất vọng hiện trong ánh mắt anh ta.
Chu Hoài Ngôn buông cô gái kia ra, nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe.
Anh ta túm tay tôi: “Lâm Tiễn, em còn có trái tim hay không? Sao nói không thích anh là không thích anh vậy hả? Anh thừa nhận anh bỏ em cho anh trai là không đúng, nhưng chẳng phải anh đã xin lỗi em rồi sao, em còn muốn làm đến thế nào nữa? Anh biết anh trai anh nói em mang thai chỉ để chọc giận anh thôi. Anh chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay em, anh thích em thật. Người nọ chỉ là diễn viên anh tìm tới thôi. Lâm Tiễn, tại sao em không cho anh đường quay về chứ?”
Một đám người đứng ngoài cửa phòng học xem trò hay.
“Theo đuổi vợ ở lò hỏa táng phiên bản đời thực, không xem thì uổng.”
“Hóa ra cậu ấm cũng có lúc vấp ngã.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi rút tay về, nhìn thẳng đôi mắt Chu Hoài Ngôn, gằn từng câu từng chữ: “Tôi không làm lớn chuyện. Chia tay là thật, không thích anh cũng là thật. Anh nói anh thích tôi, nhưng tôi chưa từng cảm nhận được điều đó. Tôi không muốn chơi trò chơi gia đình với anh và Thẩm Giai nữa, người anh nên tìm nhất là Thẩm Giai chứ không phải tôi.”
Tôi đi vòng qua anh ta, bước ra ngoài.
“Em đi đâu?”
Tôi quay đầu lại: “Bạn trai tôi đang đợi tôi cùng về nhà dưới tầng.”
“Bạn trai em? Là ai?”
“Anh trai anh.” Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: “Chu Diên.”
Tôi rời đi mà không ngoái đầu lại nhìn lấy một lần, để lại nhóm bạn cùng lớp thì thầm to nhỏ.
“Trời ơi, cốt truyện thật thú vị.”
“Ôi mẹ ơi, vậy anh trai Chu Hoài Ngôn mới là cậu ấm thừa kế gia sản thật sự? Chu Hoài Ngôn là nam chính trong bộ thanh xuân vườn trường bỗng chuyển sang thành nam phụ.”
“Các cậu không biết Chu Diên, anh trai cậu ta sao? Là ngôi sao mới trong giới kinh doanh, nằm trong danh sách người giàu mới nhất.”
“Đến khi nào tôi mới được làm nữ chính đây?”
Đám người giải tán, Chu Hoài Ngôn vẫn đứng một mình tại nơi đó.
15
Sau khi cha mẹ biết chuyện tôi ở bên cậu cả nhà họ Chu – Chu Diên thì lại cười hì hì tới tìm tôi.
“Tiễn Tiễn, nếu con chịu nói con thích cậu cả nhà họ Chu sớm chút thì cha mẹ đã không ép con ở bên Chu Hoài Ngôn rồi.”
“Mặc dù cha với mẹ con hơi nghiêm khắc với con chút, nhưng đây cũng là vì tốt cho con cả. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ có để con thiếu gì ở phương diện vật chất đâu.”
“Đúng vậy Tiễn Tiễn à, con phải hiểu nỗi lòng bậc làm cha mẹ khổ lắm, làm cha mẹ có ai không mong con gái mình được gả vào nhà tốt.”
Tôi không nói gì nhiều, lễ phép mời họ ra ngoài.
Tình thân thì không thể chối bỏ được, mà ơn dưỡng dục cũng không thể đền đáp.
Nhưng tôi sẽ không tuân theo mệnh lệnh của họ nữa, không là đứa con gái ngoan để họ tùy ý sai khiến.
Tôi sẽ không nể mặt họ, bởi một khi tiếp xúc với họ, họ sẽ bám lên người tôi giống như côn trùng hút máu, bắt tôi lót đường cho con trai họ. Nhưng họ đừng mong…
16
Sau này tôi nghe tin Chu Hoài Ngôn và Thẩm Giai đến với nhau, nhưng ở bên nhau cũng không lâu, ba ngày thì hai ngày cãi nhau.
Cuối cùng Thẩm Giai nản lòng thoái chí, ra nước ngoài du học, Chu Hoài Ngôn cũng không níu giữ.
Cùng ngày hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ Thẩm Giai.
[Trong số tất cả những người phụ nữ của Chu Hoài Ngôn, chỉ có cô là khiến tôi cảm nhận được sự uy hiếp.]
[Cẩn thận ngẫm lại thì ngần ấy năm trôi qua, tôi vẫn rất ấu trĩ. Nữ phụ độc ác trong mấy cuốn tiểu thuyết chắc là được xây dựng dựa trên hình mẫu của tôi.]
[Tôi cứ hay thắc mắc sao cô có thể nhẫn nhịn được như vậy, hóa ra là cô chưa từng yêu Chu Hoài Ngôn.]
[Tôi rất bội phục cô, trong số chúng ta, có lẽ cô là người tỉnh táo nhất.]
[Bây giờ tôi đã đi vào ngõ cụt, cuối cùng tôi cũng không biết ngăn chặn những tổn hại, tôi đành phải tự tìm kiếm cuộc sống của riêng mình.]
[Cô không cần phải phản hồi tin nhắn này của tôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này chúng ta sẽ không gặp lại. Chúc mỗi người chúng ta có tương lai tốt đẹp.]
Chu Diên chú ý ánh mắt tôi đang nhìn qua, anh buông tài liệu trên tay xuống.
“Sao thế?”
Tôi bổ nhào vào lòng anh, bày tỏ tình yêu của mình: “Rất thích anh.”
Chu Diên khẽ cười: “Ừm, anh yêu em.”
Thật hạnh phúc!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.