Chương 217: Dạy cho cậu em vợ một bài học (1)
Trước kia, những kẻ đàm phán với hắn ta đều là mấy tên thô lỗ nóng tính, mở miệng ra là phun toàn lời thô tục. Bây giờ đột nhiên có loại người như Thẩm Đống xuất hiện, khiến cho Ma La Bỉnh thấy không quen.
“Thẩm tiên sinh, không biết Sâm ca thế nào rồi?”
Thẩm Đống không hề giấu giếm mà thẳng thừng nói: “Chết rồi.”
người vừa ờiL knhếi ttấ iọm đều ar đây ở t.ốs này óni cả ìht cho ngsử
ntê mươi người Có lao nố.Đg eđn ra, nbố xã mnă vây ba hmTẩ hquna hội
bỏ óc phải rthan nìh,m kẻ àml rất àml ar ốs đoả shin, là nhiều imờ ,ũng ìV chào một nhđá ngươi ẩmhT ềv nớl ta mhat sĩ một óc gia ênn igết đoàn, chiến Kgnô ộmt Bản :páđ xuất nĐốg để ũgcn .”at intê hícth giết. nhnâ ăn này .gnạm số snả cho để vệ mấy nđáh tânh caủ bảo giờưn hci ãđ ãx àl hđnà ệv không bếit ệpighn gntừ mỉm cũng ở tiền quân “aM cười gồHn àgyn at nào chuyện
Tay iảhp ngờ g.ườin tộm vaừ Thẩm đạn miọ ựlu mặt bất tậ,l ấtux ốĐng quả ướcrt nhiệ
ngươi. ân nĐgố ẩmhT ùht tkế ển Đnốg uhitế ta gôkhn gnơưi ợn i:nó thả mà ểth àl o?”sa xem ặtm htnàh unmố viớ at sự một iươNg nìth. tíhhc ta vợ ưciờ ơgniư yH ,nhis hnư thật vọng ntêi em gờưni ta kẻ món nĩgh nbạ bè, trở “Ma có ẩmhT là ra, aogi
ý gã, glnặ Ma ểđ ếđn Thẩm ốgnĐ ỉhc nglẳ không La nình Bỉnh.
gái đ,i rngto at ơi.g”.nư… nió: ạnb ở Lý Tểui Nhã Têrn ỉBn,h ườgnđ cnò caủ “Đống tay c,a La Ma àHhno
ầR“”m
kiềm lại Ma Bhỉn óc adọ hiã “Mẹ ón, chỉ ta n,lòg trong voà ơgiưn ”?aos nhạm t:qáu àm nỗi énn Đống, aL ợs mTẩh ùh uyế ngoài hnịđ gtnro
yCạh“ đi.”
ầln ớ.ln ớvi yậv, ầntg đây ủca từng ộmt nạmh pặg Nhưng átrn đuầ nờưig ntiê ămn đã ạđi họ loã hưn ạhcm ọmi ccá Tung tộchu àHo hàhno ănbg ihềnu như ềinhu Thẩm .ốnĐg là gianG nhóm ,lnớ ở
aL ngươi oàv là Ý“ tộm ủca Bỉnh ?”gì Tmẩh Ma nuốt chỉ hi:ỏ ,tbọ cnớư ốĐng gụnm
ù.m“”B
M“ẹ ip.kế”
về ý, àbn đánh hpaí hiTên nnìh iểuh ềv ulự rctự để cbạ uyaq h.inS cách ốgnĐ trong đầu nùdg nDưgỡ ạđn xa. êinTh hướng gầm Dưỡng mné quả Thẩm gkônh yat đó pitế niSh
giận n”s.hi ứct đưa ạli “A Bân, ntiê Lý aủc ắhn Ma ẩmTh Bỉnh ợn nói: La nmuố ,ìg giấy vì och Hoành uểih õr tếh
iọm đn.ế ẳghtn yàn ốmun iờg phút qảu ngĐố điều àm coh ncăg hếkin diễn hnư ilạ ,vyậ Thẩm không ngờ thuật, ubiể htật rTong nòc ảo inườg
ilù ồgm lại. ảc những ềđu aM cả ỉBhn mình ở ,đây bao La nờưgi Ttấ igật
nổ năm ánhđ đạn yb.ả bạc chia nkếih Một bàn ịb ổn lớn mạnh tiếng agnv ulự l,ên xẻ cho
ta rõ đnhà ỉhnB câu đáp: Tmhẩ “Được, óc rốt đó gcnũ không ẽs định cuộc là aL đi.” Đống aM ý ión ì,g thnấ
pB .”ố”
ẩThm ềv nđạ pahí êTinh Đống nDưỡg hS.ni alự ném
nắh xong, óiN at yvẫ vẫy y.at
ốĐng yta mex r,a têni ễind đột àmn sinh, để một ta ểbiu ngươi nhìn i:nó mThẩ vươn hco ciờư ảo ắtm nhé.” gn,vò hanuq uậtth inhnê liếc “Ma tmộ
Đống iál .đi ờRi Lợ,i ờri gsòn Huệ inờgư bạc máđ ẩmhT xe khỏi
aĩ!gnh hai câu Mtộ
nụ iớm ói:n óđn ra bếti nHồg l,ửa obá ta đó, tiệc àho”c. Kông ẩThm thì nở nhất giấy một ổt khi rỡ, yấl ốđt cái nêti này Đống sinh, onà ợ,n Ma“ rạng ychá phải cười nịđh lcú hccứ at ộmt oảđ bật đến ểđ hco
uT aữn, coh uqả ra vaừ thêm Lý àv nói, Kiệt, bniế nĐốg Tg.nra ẩhTm đạn vừa uV ném Phgno luự Tiểu ab
iồr ơginư hẩTm các có quả tểh hại, cượđ ợil di,ện iđ”. tểh ta Ma Hàn chút hnBỉ La tmộ hkó ayn nnhì thể iồr, cho chết Đống inhs lúc âmS. itên giết ômh ngươi ưcợĐ cáhtr có ỏhi: thật Tmẩh“
vui nốgĐ“ .đi” ta trấ gvàn al ar ạhyc lưng uas Lý đi iộv lên: ẩThm nghúc mngừ, pnấ amu gn,Đố ac, Hoành
sau ahok sách ủht vừa xuống, ắnh thủ học đoạn óđ rnất ,ỉBhn ểđ tinê ovà lực tuộhc hnpá ịb trước mđấ Loại tấm dnùg .ỏih hgnôk cợưđ tmộ Ma àmđ acủ mtặ ta để đi ntgah La ácc ta avừ ađư xoa giáo yàn ngĐố để ứgxn Đuầ Tẩhm áp ắnh đàon ậbc cho ạob ạli xã các hákc hạ. gnđá ạnođ
àv aọd ịb aM cmứ ỉnhB ntắrg sợ La ta các hnắ utộch mũi của nđế .hệbc ạh tặm
a.r thả ônc nàhHo Lý ồđ ênt aik aHi
Sinh trú ắbt noàt ốcht oàv r,a cứ gộđn ạđ,n aty tay rtực có ấn ấtb óngn úcl na thể émn átc àlm Thiên cầm, gỡnDư .onà ựla ngùd ipết ợđưc
ra noà rgotn suýt sợ đến aty bị tên iểut cnũg nữa có ứmc sn,gú .uầqn Nhìn aọd Lý ấyht ủca hoànH
dám ồngĐ ?”ớit ưigơn áq:tu ạl,i nòc caủ àm hBỉn aL oc Ma tử hTế“ đập rụt bàn
mong mắt ờưci ”h.cờ aL ạlhn hỉBn aM “Mỏi nói:
A hậnt mặt Thẩm aủc ýL ẩnc trước iđ theo, oàHnh Đống, cho nợ giấy nếđ .hắn Bân àlm aưđ
htế ơưgi“N nghĩ n”?ào
ợil mâ để đâu.” ivớ cđượ, ngơiư ta, giờ được vì rcắ ta thôi. hợp với mọi đã iờưng ế,thc ìth yâg nhơ ươngi mưu Nnhgư thể riồ, nu“Cệhy ớms nhau ích byâ đã ềuđ nữa cả áct gncũ ànH cnò ibở vì và itếb Sâm gkônh có riố tếig unế ốmnu at mSâ àHn hiểu
“Vâng.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.