Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

1:38 sáng – 08/11/2024

Bên trong một lúc lâu sau mới có tiếng đáp của Triều Sách, trầm đục như bị đè nén: “Không thấy đâu… sai người đi tìm.”

“Đại nhân có muốn đích thân đi xem—”

Không có ai đáp lời.

Chỉ nghe thấy tiếng thứ tỷ nghẹn ngào: “…Ta là tiện nhân, là ta cố ý hạ thuốc, chẳng lẽ Nhị lang ca ca lần này chỉ biết nhìn ta sống không bằng chết sao… A Nặc đã hủy dung, cũng không thể là A Nặc của chàng, nhưng ta thì vẫn còn đây… Nhị lang ca ca, xin hãy để ý đến người trước mắt.”

Giọng Triều Sách trở nên mê loạn: “…Chuyện này không thể có lần sau. Đợi sáng mai, ta sẽ tìm đại phu tốt nhất chữa trị cho A Nặc, nàng ấy nhất định sẽ khỏi. Nhất định sẽ khỏi.”

Xuân Miên nghe thấy thế thì khinh bỉ nhổ một bãi.

Nàng ném áo nhuốm máu vào khe núi.

Sáng hôm sau, chú tiểu đi tụng kinh phát hiện thấy áo nhuốm máu và đôi giày, cả ngôi chùa náo loạn.

Triều Sách khoác áo chạy ra ngoài, thất thần, hắn ngây ngốc nhìn mọi thứ trước mặt.

“Sao có thể? Sao có thể?”

“A Nặc, A Nặc của ta, còn mười năm nữa sẽ trưởng thành, sao có thể… không còn nữa.”

Khuôn mặt bóng nhẫy và râu ria lởm chởm của hắn, khiến ta cũng nhịn không được mà phỉ nhổ một tiếng.

6.

Cảm giác này thật ghê tởm.

Đã từng nghĩ rằng đó là chân tình được đáp lại, hóa ra hắn chỉ nhớ thương thân xác ta.

Kiếp trước, sau khi hắn cùng thứ tỷ vụng trộm, từng nói.

“Trẻ con mau quên, rồi sẽ quên hết.”

Không, trí nhớ của trẻ con rất tốt.

Ta nhớ rõ từng lời bọn họ nói vào đêm cuối cùng trước khi ta chết.

——”Nghĩ lại, khi xưa dập đầu được nửa đường lên thần sát núi để muội ấy chuyển thế, cũng không phải chuyện xấu, ít nhất bây giờ Bùi gia và ngoại tổ Viên gia đều rất ủng hộ ta.”

——”Một nửa? Sách ca ca, chàng đè lên tóc thiếp rồi.”

——”Đúng vậy, nửa đường còn lại là do mẫu thân ốm yếu của nàng tiếp tục quỳ. Nữ nhân đó thật ngu ngốc, đường núi cao dốc như thế, rõ ràng lên rồi sẽ không thể xuống được… Kết quả là chết rồi mà cũng không gặp được con gái chuyển kiếp của mình, thật đáng thương.”

Ghê tởm.

Giờ đây tỉnh ngộ, ta càng cảm thấy ghê tởm hơn.

Kiếp trước, lúc phụ thân hấp hối, có một ma ma không đành lòng đã lén báo tin cho ta. Ta khẩn cầu xin được ra ngoài gặp phụ thân một lần.

Thứ tỷ vung tay tát mạnh khiến ta ngã xuống đất, bắt ta phải cầu xin nàng ta mới cân nhắc.

Triều Sách đứng bên cạnh nhìn thân thể ta đầy thương tích, chỉ thốt một câu: “Ngươi thế này thật sự không thích hợp để gặp Bùi công.”

Những gì bọn họ nợ ta, vốn dĩ không chỉ là một mạng sống.

Có lẽ ánh mắt ta quá lạnh lùng, khiến Xuân Miên thoáng ngẩn ngơ, có chút do dự: “Tiểu thư… giờ chúng ta sẽ quay về Bùi gia sao?”

“Không, chúng ta đi đến Viên gia ở Lâm An.”

Viên gia là nhà mẹ đẻ của mẫu thân ta, cũng là chỗ dựa vững chắc nhất của ta.

Kiếp này sống lại, ta lẳng lặng quay về ngoại tổ gia.

Những gì thuộc về ta, ta nhất định phải đòi lại.

Cuộc đời mà mẫu thân đã trao cho ta, ta nhất định sẽ trân quý như ngọc.

Những gì không nên thuộc về Triều Sách, hắn chẳng xứng đáng có được dù chỉ một cây kim.

7.

Ngày ta trở về Viên gia ở thành Lâm An, cả gia đình ngoại tổ đều náo động.

Ngoại tổ mẫu nhìn gương mặt ta, không khác gì dung mạo ban đầu, liền ôm chặt ta vào lòng, khóc thương gọi “tâm can” của bà, rồi dẫn từng chắt trai đồng tuổi đến giới thiệu cho ta.

Nhị thẩm nắm lấy tay ta, nước mắt rưng rưng, bảo rằng ta giống hệt mẫu thân lúc còn nhỏ.

Ngoại tổ nhìn hồi lâu bức thư do ta mô phỏng theo nét bút của phụ thân mà viết, rồi trầm ngâm quyết định: “Nếu A Nặc là người Viên gia, đương nhiên sẽ ở lại Viên gia, về sau liền cực khổ ngươi hao tâm tổn trí.”

Về sau ta mới biết, ngoại tổ nhận ra bút tích là ta mô phỏng, nhưng chính nhờ nét chữ quen thuộc ấy mà ông hoàn toàn tin tưởng về thân thế của ta.

Nhị thẩm vô cùng dịu dàng, đối xử với ta vô cùng tốt.

Nhưng tiểu biểu ca thì không như vậy, hắn lớn hơn ta ba tuổi, là con trai độc nhất trong gia đình, tính cách nghịch ngợm không chịu an phận.

Từ khi ta đến, hắn làm gì cũng bớt bị mắng nhờ có ta, thế là chuyện gì cũng lôi ta vào cùng. Thêm vào đó, ta còn bày cách cho hắn, khiến hắn dễ dàng áp đảo đám thiếu niên chuyên gây rối bên ngoài.

Từ đó, biểu ca coi ta như quân sư quạt mo, nói gì nghe nấy.

Chỉ trong ba ngày, ta đã khéo léo thuyết phục hắn dẫn ta đi tìm thần y tương lai vang danh kinh đô, hiện nay đang nghèo túng, Diệp Quy Nông.

Diệp Quy Nông vốn là một ngục tốt, học được y thuật từ cao nhân trong ngục, nhưng không có tài liệu hay sư môn nên không thể ứng thí, đành làm một y sư lang thang.

Sau hai lần ta giúp đỡ đúng lúc, hắn không còn coi ta như đứa trẻ bình thường, cũng đồng ý đưa cho ta phương thuốc gia truyền của hắn.

Ta dập đầu cảm tạ, xin ngoại tổ phái người kèm thư của ta về ngay cho phụ thân đang bệnh nặng.

Phụ thân nghe ta hồi tưởng chuyện xưa, lại tỏ ý không hài lòng với Triều Sách, liền hồi thư rằng tất cả những gì ta muốn làm, người sẽ ủng hộ hết thảy.

Tất nhiên, tất cả sự ủng hộ mà phụ thân từng dành cho Triều Sách cũng tan biến hoàn toàn.

8.

Ở Lâm An, ta vui vẻ tự tại.

Từ khi ta nhìn xa thấy rõ tài năng, danh tiếng của Diệp thần y ngày một tăng, hắn càng coi ta là bạn tri kỷ cách biệt tuổi tác.

Về sau, vào dịp mua sắm cuối năm, ta còn bỏ bạc ra hỗ trợ hắn mở rộng y quán, lại góp ý chọn địa điểm và chuẩn bị thuốc dự phòng, tránh được hai lần nguy hiểm.

Qua thời gian, tên tuổi của ta cũng có chỗ đứng trong giới y dược, mỗi năm được hưởng khoản lợi nhuận ổn định từ tiền trang.

Từng xấp ngân phiếu chồng chất lên nhau, trông thật đẹp mắt.

Đúng là khi có bạc, khí phách và tâm trạng đều rực rỡ thêm vài phần.

Biểu ca tuy học hành không đến nơi đến chốn, nhưng đánh đấm thì rất giỏi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Hôm ấy, khi ta cùng huynh dạo trên phố, tình cờ thấy một cậu bé nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú bị vài kẻ ăn chơi bắt nạt.

Ta hất cằm: “Nhị ca, đánh cho bọn chúng một trận đi.”

Biểu ca liếc qua: “Không đi, đó là đại nhi tử của nhà Tuần Phủ, cùng với tên thò lò mũi xanh của nhà Thứ Sử và tiểu tử khóc nhè nhà Tri Châu. Nếu ta động thủ, phụ thân khẳng định sẽ đánh ta, ngay cả khi muội cầu tình.”

“Nhị ca, nhất định phải đánh. Nghe lời muội đi.”

Biểu ca lại liếc nhìn cậu bé bị vây trong trang phục giản dị.

Vài tên nô bộc đứng xa xa, chỉ có cậu bé bị bọn chúng ép xuống đất đánh đập.

“Đúng là nên ra tay, ba đánh một, quá đê hèn.”

Lúc ba tên công tử quậy phá vừa nhảy vừa khóc mắng biểu ca là muốn tìm chết, ta bước tới, quỳ xuống đưa khăn tay cho cậu bé, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu đệ đệ, đệ không sao chứ?”

Ban đầu cậu bé cố tỏ vẻ mạnh mẽ, nhưng nghe ta hỏi thì bật khóc.

Ta kiên quyết đưa cậu về nhà.

Nhị cữu lúc đầu còn giận dữ, nhưng khi thấy ta nghiêm túc, lại thêm biểu cảm phức tạp của cậu bé, ông bình tâm lại và bảo người đưa cậu đi xuống tắm rửa.

“Con có biết hắn là ai không?”

Đương nhiên ta biết, cậu bé này là một tiểu hoàng tử không nổi bật, mẫu phi có xuất thân thấp hèn, lại không hòa hợp với mẫu phi của thái tử – Hoàng Quý Phi.

Tiểu hoàng tử này thường xuyên sinh bệnh, nhiều lần nguy kịch, mẫu phi phải cầu xin thiên tử để hắn về Lâm An dưỡng bệnh, thực chất là tránh tai ương.

Nhưng chim phượng rụng lông không bằng gà, bên dưới Hoàng Quý Phi, các quan lại tranh nhau nịnh nọt, nên bọn công tử này được người lớn ngầm cho phép mà lấy lý do “trẻ con không hiểu chuyện” để tìm đủ cách gây sự.

Thế nhưng, chúng đâu biết rằng tiểu hoàng tử này về sau sẽ là một nhân vật chỉ dưới một người mà trên vạn người.

Dù mẫu phi xuất thân thấp kém, nhưng đã sinh hạ hai vị hoàng tử.

Ca ca của tiểu hoàng tử này, nhị hoàng tử ít nói ít cười, lại chính là người trong lòng thiên tử quan tâm, khi được phong làm thái tử, tiểu hoàng tử này liền nhờ vậy mà phất lên.

Kiếp trước chính phụ thân ta đứng đúng phe, vào thời khắc then chốt đã âm thầm trợ giúp nhị hoàng tử, cuối cùng mới có cơ hội nâng đỡ Triều Sách ngoi lên.

Kiếp này, đến lượt ta đầu tư sớm.

Ta chỉ muốn mua một tấm bùa hộ thân.

9.

Rất nhanh, tiểu hoàng tử gia nhập vào đội ngũ của chúng ta.

Gia tộc bên ngoại của hắn vốn không mạnh, khó lòng bảo vệ tiểu hoàng tử, nay thấy hai nhà kết giao thì vui mừng ra mặt, tiếp đãi rất lễ độ, thậm chí thở phào nhẹ nhõm.

Ta liền tranh thủ thời gian, từ nhỏ đã dạy dỗ hắn biết đạo lý làm người, phải biết tri ân báo đáp.

“Gọi ta là tỷ tỷ, giờ tỷ tỷ chăm sóc đệ, sau này khi lớn lên, đệ cũng phải chăm sóc tỷ tỷ thật tốt. Ví như, bạc của tỷ tỷ, nếu người khác muốn lấy, đệ phải giúp tỷ tỷ giữ, đúng không?”

“Nhưng mà, rõ ràng tỷ còn nhỏ hơn ta…”

“Oh, đệ còn muốn xem hát rối bóng không—”

“Tỷ tỷ…”

Ta dẫn theo hai người bọn họ đi khắp Lâm An.

Chỗ nào có đồ ngon, chỗ nào náo nhiệt, ta đều biết tường tận, đến nỗi biểu ca phải ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Thỉnh thoảng chúng ta cũng gặp rắc rối.

Chẳng hạn như đám công tử kia, luôn tình cờ chạm mặt.

Lúc đầu, đám công tử đó đánh không lại Nhị ca, chỉ đứng xa chửi mắng chúng ta.

Thời gian trôi qua, dần dà bọn chúng chửi mãi cũng chẳng ai đáp lại, rồi bắt đầu lắp bắp: “Viên Tứ nương tử, nói nhiều thế có khát không? Ta biết có một quán trà mới bán Ngọc Lộ Đoàn rất ngon.”

Một người khác lại tiếp lời: “Món bánh mật hoa nhài ở đó cũng không tệ, tứ nương tử có muốn thử không…”

Rồi quay sang gọi Nhị ca ta, người cao hơn ta nửa cái đầu: “Ờ… Nhị ca, hay cùng đi nhé?”

Nhị ca đạp một cước: “Nhị ca gì chứ? Sợ rồi sao? Giờ mới biết ta lợi hại, muộn rồi!”

“Nhị ca, về sau… còn có ta nữa… đều nghe lời huynh, cùng đi ăn bánh, chúng ta mời.”

Ta ngẩng đầu, vênh mặt: “Không ăn.”

Nhưng lúc đi ngang qua, quả thật thơm quá.

Chỉ có tiểu hoàng tử là không nói lời nào, đến tối, lẳng lặng mang các món đó tới.

Trên bàn đã bày đầy, hắn vẫn còn lấy thêm.

Ta cười: “Ta không ăn nhiều đến thế đâu.”

“Vậy thì ăn thứ tỷ thích thôi.” Hắn đáp, “Lúc bọn họ nhắc đến Ngọc Lộ Đoàn, tỷ chớp mắt, rõ ràng là thích.”

Thật là tinh ý.

Ta ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện, thiếu niên trước mặt đã cao hơn ta nửa cái đầu.

Ở tuổi mười sáu, sự nhiệt huyết và chân thành hiện rõ trong đôi mắt, không che giấu nổi.

Ta cúi đầu, đưa tay đẩy món Ngọc Lộ Đoàn ra: “Nhưng ngọt quá. Ta không còn là trẻ con, không thích nữa.”

Tần Kỳ bỗng hỏi: “Không thích là vì người trong thư sao?”

Hắn nói đến bức thư của phụ thân gửi cho ta.

10.

Chốn quan trường đầy biến động, sau khi khỏi bệnh, phụ thân được tiến cử vào kinh nhậm chức.

Tháng nào cũng có thư gửi về.

Ban đầu ông kể rằng, sau khi ta gặp chuyện, thứ tỷ từng về nhà quỳ trước mặt ông xin tha thứ, nói rằng nàng ta đã không chăm sóc tốt cho ta. Sau khi bị lật tẩy, nàng khóc lóc một hồi, rồi cầu xin phụ thân đồng ý cho nàng thay muội chăm sóc Triều Sách, nói rằng bọn họ đã sớm tâm đầu ý hợp, tình sâu nghĩa nặng.

Phụ thân lập tức dùng gia pháp trừng phạt nàng, sau đó đưa nàng vào từ đường.

Đến nửa đêm, nàng lén quay về, quỳ trước cổng lớn, nói mình và Triều Sách tình cảm sâu đậm, cầu xin cha cho hai người đến với nhau.

 

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận