6
Với bộ dạng của một nông phụ như ta, lại thêm Mộ Dung Vân chết sống không buông tay con gà, trông hai chúng ta vừa thô kệch vừa quê mùa, rất an toàn.
Sau khi lên thuyền, Mộ Dung Vân bận rộn không khác gì con quay.
Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên nó làm là kiểm tra xem tay chân của nương có còn đầy đủ không, rồi sau đó nghiêm túc cho gà ăn.
Đáng tiếc, con gà bị say sóng, chết dọc đường.
Nó buồn lắm.
Đến khi ta nấu cháo gà cho nó uống, nó miễn cưỡng ăn một cái đùi gà, tâm trạng mới đỡ hơn chút…
Cứ thế xuôi về phía nam, cuối cùng chúng ta đến Tô Châu.
Xuống thuyền, ta dẫn Mộ Dung Vân đến thuê khách điếm.
Vừa đặt đầu xuống gối là nó thiếp đi ngay.
Vài ngày lênh đênh trên thuyền cũng không phải dễ chịu gì, từ nhỏ nó chưa từng chịu khổ, mặt mày cũng gầy đi ít nhiều.
Nhưng ta không có thời gian nghỉ ngơi, sau khi sắp xếp cho nó xong, rửa mặt qua loa, liền bước ra con phố sầm uất nhất.
Tô Châu trước mắt quả thật đã khác xa mấy năm trước.
Giờ đây, các cửa hàng mọc lên như nấm sau mưa, trải dài khắp các con phố.
Trên thuyền, ta đã nghĩ kỹ, sau khi định cư sẽ làm gì để sinh kế lâu dài.
Mấy năm qua, Mộ Dung Đình dần có chút chỗ đứng trong quan trường, tài vụ trong nhà toàn bộ đều giao cho ta, ta luôn thích đích thân xử lý mọi việc, cũng quen mặt không ít thương nhân.
Trước khi rời đi, ta đã đến nhà Giang phu nhân để giãi bày nỗi ấm ức.
Trước đây con trai bà ta nghịch ngợm, suýt chết đuối bên bờ sông, ta là người đã cứu nó lên.
Cứu người không phải lúc nào cũng sai.
Ta đã cứu nhầm Mộ Dung Đình, nhưng lại cứu đúng con trai của Giang gia.
Giang phu nhân thương ta đến rơi nước mắt, nói nếu ta có cần gì, cứ thoải mái nhờ bà giúp.
Ta có thể cần gì chứ?
Giang gia là gia tộc thương nhân, ta chỉ cầu Giang phu nhân rằng khi ta đến phương Nam, nếu có cơ hội thì đừng để mất liên lạc.
Giờ đây, nhìn những món hàng mới mẻ trên khắp đường phố Tô Châu, ta đi dọc các cửa hàng, không ngừng bước chân.
Đến chiều tối, ta nhắm được một cửa tiệm.
Mặt tiền không lớn, nhìn kỹ thì chỉ là vài kho nhỏ nối liền nhau, nhưng đối với ta, lại vừa vặn phù hợp.
7
Sau khi trở về, ta lấy giấy bút, viết một lá thư gửi cho Giang phu nhân.
Trước khi viết, ta kéo Mộ Dung Vân đi dạo quanh các con phố, xem xét một lượt những thứ mới lạ.
Mộ Dung Vân tuy còn nhỏ nhưng nhờ có tiên sinh dạy kèm từ nhỏ, cũng đã học được đôi chút.
Mấy năm nay ta đã học được cách xem sổ sách, nhưng khi viết thư thì vẫn chẳng thành thạo gì.
Cuối cùng, một cái trống bỏi và một con gà quay cũng thành công giữ Mộ Dung Vân ngồi yên trên bàn, vò đầu bứt tai viết giúp ta bức thư về vùng đất phồn hoa ở Tô Châu này.
Trong thư, lời lẽ chân thành, mời Giang phu nhân đến Tô Châu một chuyến.
Đồng thời, ta cũng gửi thêm vài bức thư đến các chủ tiệm quen biết ở kinh thành.
Trong lúc chờ thư hồi âm, ta cũng không để mình nhàn rỗi.
Liếc nhìn Mộ Dung Vân đang cười toe toét, ta đưa nó vào học ở thư viện Tô Châu.
Ngày đầu tiên đến thư viện, nó bám chặt lấy ta, mặt mày đầy vẻ sợ hãi nhìn đám đông trong thư viện.
Ở nhà, nó chỉ học một mình với tiên sinh, chưa từng thấy cảnh náo nhiệt như vậy.
Ta lúng túng gỡ nó ra khỏi người mình, tha thiết nhờ tiên sinh dạy kèm chăm sóc.
Chiều hôm ấy, khi tan học về đến khách điếm, Mộ Dung Vân mếu máo nói:
“Nương, con muốn có tiên sinh dạy riêng.”
Đúng lúc đó, ta nhận được thư hồi âm từ kinh thành. Ta giơ lá thư trong tay lên, nhẹ nhàng búng một cái vào trán nó.
“Con à, đường còn dài, chúng ta không thể không có tiền.”
“Vậy nên, từ giờ gà quay và vịt nướng phải ít lại, cùng nương dành dụm tiền để mở cửa hàng!”
8
Ta không sai, những món hàng mới lạ ở Tô Châu đã thành công khiến các thương nhân kinh thành hứng thú.
Ý định của ta là chọn lọc hàng tốt ở Tô Châu, rồi gửi về kinh thành.
Ta phấn chấn vô cùng, ngay ngày hôm sau khi nhận được thư, ta liền lấy hai lượng vàng từ gói hành lý, thuê luôn cửa tiệm mà ta đã nhắm trước đó.
Thật sự là một khoản đầu tư lớn.
Nhưng may mắn là phía sau cửa tiệm còn có một sân nhỏ, đủ để làm chỗ ở.
Sau khi tính toán cẩn thận số tiền còn lại, ta lập tức trả phòng trong khách điếm, ra chợ mua sắm đồ dùng thiết yếu.
Từ giường nệm đến bàn ghế, tuy tiết kiệm nhưng đều bền chắc, khiến ngôi nhà nhỏ trông khá ấm cúng.
Tiếp đến, trang trí cửa tiệm, chọn hàng hóa, ngày nào ta cũng bận rộn, không giao phó việc gì cho ai.
Cuối cùng, sau một tháng, cửa tiệm của ta đã chuẩn bị xong xuôi.
Nhưng bận rộn là thế, ta vẫn thường nghe thấy những lời bàn tán không hay.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSau khi dọn đến cùng Mộ Dung Vân, có vài phụ nhân chỉ trỏ sau lưng ta.
Trong lời nói của họ đầy vẻ khó nghe.
Nào là một nữ nhân đơn thân, lại dẫn theo một đứa nhỏ.
Chắc hẳn là làm chuyện bậy bạ nơi xa, bị chính thất phát hiện, khiến tiếng xấu đồn xa phải đến Tô Châu lánh nạn.
Ta dở khóc dở cười.
Lời đồn ấy lại hoàn toàn trái ngược sự thật.
Ta chỉ muốn làm ăn yên ổn, chẳng bận tâm đến mấy lời đàm tiếu.
Nhưng thật không ngờ, khi cửa tiệm sắp khai trương, trước cửa lại xuất hiện một người.
Tệ hại thay, bóng dáng ấy ta quen thuộc đến mức không thể nào lẫn vào đâu được.
Chẳng phải đó là gã phu quân bội bạc của ta sao?
Khi Mộ Dung Đình trông thấy ta, ánh mắt hắn bừng sáng như muốn phát ra tia lửa.
“A Tang! Cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng rồi!”
9
Khoảnh khắc nhìn thấy Mộ Dung Đình, đầu óc ta nhanh chóng xoay chuyển vài vòng.
Hắn đến vì điều gì?
Chỉ có hai khả năng: vì Mộ Dung Vân, hoặc là vì số vàng bạc.
Dù là liên quan đến ta, nhưng thật ra lại chẳng liên quan gì đến ta.
Sau khi đã nghĩ sẵn cách ứng phó, ta lơ hắn như không thấy, lấy chìa khóa mở cửa.
Mộ Dung Đình lập tức cuống lên, chộp lấy cổ tay ta.
“A Tang! Sao nàng lại như vậy, sao không nói gì với ta?”
Hành động khác thường của hắn thu hút sự chú ý, chỉ trong chốc lát, bên ngoài cửa tiệm đã có một đám đông tụ lại.
Ta không ngờ hắn lại manh động thế này. Nhìn thoáng qua đám bà cô thích hóng chuyện sau lưng, ta bình tĩnh nói với Mộ Dung Đình:
“Được, nếu ngươi đã tìm đến đây, vậy hôm nay chúng ta hãy làm rõ, nói một lần cho xong để ngươi đừng bao giờ tìm đến ta nữa.”
Nghe xong câu này, ánh mắt Mộ Dung Đình thoáng qua vẻ mơ hồ, như thể hắn không nhận ra ta nữa.
Ta khẽ cười lạnh, mở khóa cửa.
Bên trong là cửa tiệm đã được trang hoàng lộng lẫy, chuẩn bị khai trương vào ngày mốt.
Mở rộng cánh cửa, ta quay ra đám đông ngoài kia cất giọng:
“Ai muốn xem kịch vui, muốn nghe câu chuyện, xin mời vào hết đi.”
10
“Ngươi đến đây làm gì?” Vào tiệm, ta tự rót cho mình một tách trà, chậm rãi uống.
Mấy hôm trước ta vừa nhận được đơn hàng đầu tiên từ bạn hàng ở kinh thành, hôm nay bận chọn hàng, người cũng mệt mỏi.
Một ngụm trà vào miệng, tinh thần ta sảng khoái lên không ít.
Mộ Dung Đình đứng trong tiệm, đảo mắt nhìn quanh, không trả lời câu hỏi của ta mà ngược lại hỏi:
“Tiệm này… là nàng mở sao?”
Một người trong đám đông thấy vậy không nhịn được, bèn lớn tiếng gọi ta: “Còn vì cái gì nữa, chắc chắn là gian phu của cô nương này tìm đến tận nơi rồi!”
Ta nghe quen tai, nên không phản ứng gì.
Trái lại, mặt Mộ Dung Đình lập tức đỏ bừng, trở nên tức giận.
Hắn giậm chân nói: “Gian phu gian phụ gì chứ! A Tang là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của ta!”
Phụt… suýt chút nữa ta phun cả ngụm trà ra ngoài.
Ta nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Đình, thấy đôi mắt hắn vằn tia máu, vẻ mặt mệt mỏi, thân hình gầy guộc, nhưng ánh mắt nhìn ta lại chứa đầy tình cảm.
Làm sao thế này? Không lẽ hắn đã nhận nhầm ta thành Âu Dương Thanh Mai?
Mấy tháng không gặp, hắn đã chịu khổ sở gì đến mức mất cả lý trí sao?
Nhưng đó không phải là điều ta quan tâm…
Ta quyết định ra tay trước.
“Mộ Dung Đình, lá thư hòa ly ta đã để lại trên bàn của ngươi rồi, chúng ta không còn là phu thê nữa.”
“Số vàng bạc mang đi… là ta xứng đáng được nhận sau bao năm tận tụy trong nhà, làm quần quật như một nô bộc. Giờ ngươi đã tái hợp với cố nhân, đá ta ra ngoài, thì những thứ này là ta đáng được hưởng.”
“Còn về đứa nhỏ… ta vốn không định mang đi, nhưng chính nó đòi theo. Ta từng cứu mạng ngươi, không bằng ngươi cứ để nó lại cho ta, coi như trả nợ.”
“Tất nhiên, ngươi có thể tìm Mộ Dung Vân bàn bạc, nếu nó đồng ý, bất cứ khi nào cũng có thể quay về với ngươi.”
Lời ta vừa dứt, thông tin vừa lớn vừa dồn dập, khiến cả đám người ngẩn ngơ.
Sắc mặt Mộ Dung Đình càng đỏ rực.
Nhưng lúc này, cảm xúc chất chứa trong lòng ta lại được dịp trút ra, nhẹ nhõm vô cùng.
Quả thật là thoải mái.
Ta lại uống thêm một ngụm trà lớn.
Giọng Mộ Dung Đình khản đặc, đầy vẻ đau lòng:
“A Tang, nàng nói gì vậy? Những chuyện đó ta đâu có để ý, ta đến đây là để đón nàng về nhà.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.