1
Khi thu dọn hành lý, lòng ta nóng như lửa đốt.
Ta không thể ở lại ngôi nhà này thêm một ngày nào nữa.
Thanh mai của Mộ Dung Đình tên là Âu Dương Thanh Mai.
Người cũng như tên, họ gặp nhau từ thời thơ ấu, tình cảm đến nay vẫn tươi mới như ngày nào.
Ngày Âu Dương Thanh Mai xuất hiện, ta vẫn còn chút hy vọng, tưởng rằng tình nghĩa phu thê bấy lâu sẽ khiến Mộ Dung Đình có chút lương tâm.
Không ngờ, cuối cùng vẫn là ta tự mình đa tình mà thôi.
Chỉ vài ánh mắt xa xăm từ đình viện, Mộ Dung Đình đã ôm lấy ngực, xúc động không thôi.
Trong thư phòng, khi vài giọt lệ của nàng rơi xuống, hắn liền buông bỏ lễ nghi, cùng nàng ôn lại duyên xưa.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là, đến giờ ta mới biết được sự thật rằng, Mộ Dung Vân vốn là con ruột của hắn và Thanh Mai.
Đứa trẻ mà ta đã nuôi nấng yêu thương như tâm can bảo bối bấy lâu nay, hóa ra lại là kết quả sau một đêm say của hắn và Thanh Mai.
Nàng lấy con ruột ra để áp chế ta – giả mẫu thân, thắng lợi hoàn toàn thuộc về nàng.
May mắn thay, ta xưa nay đều nhìn thoáng mọi chuyện.
Năm đó, khi bị ép rời nhà trốn đi, ta nhìn thoáng được.
Giờ đây, để lại một lá thư hòa ly, ta cũng nhìn thoáng được.
Dù có ngu ngốc đến đâu, khi thấy Thanh Mai ngủ lại trong phòng của ta và Mộ Dung Đình, ta cũng biết rằng mình cần phải lập tức rời đi ngay trong đêm.
Lấy hết số vàng Mộ Dung Đình để trong phòng, ta sang nhà kho, định lấy thêm vài món rồi xuất phát.
Nào ngờ, giữa đêm khuya, con trai ruột của Thanh Mai – tiểu Mộ Dung Vân – gõ cửa nhà kho, đôi mắt đỏ hoe, khăng khăng muốn theo ta ra đi.
2
Theo lời Mộ Dung Đình sáu năm trước, Mộ Dung Vân vốn là một đứa trẻ bị bỏ rơi mà hắn nhặt về.
Năm đó, giữa đêm gió tuyết mịt mù, hắn trở về mang theo một đứa trẻ được bọc trong chiếc chăn cũ, gương mặt nhỏ bé lạnh đến tái đi.
Gặp ta, Mộ Dung Đình trông như thấy cứu tinh, liền đặt đứa trẻ vào tay ta.
“A Tang,” giọng hắn tha thiết, “hãy cứu lấy đứa nhỏ này.”
Sau khi thành thân, hiếm khi thấy hắn xúc động đến vậy, dáng vẻ nồng nhiệt ấy khiến ta nhớ đến lần đầu chúng ta gặp nhau.
Năm ấy, vùng Giang Nam loạn lạc, phụ thân ta dẫn cả gia đình chạy nạn đến kinh thành.
Sau khi dừng chân tại kinh thành, cả nhà coi ta là gánh nặng, đến ngày cập kê, họ tính chuyện bán ta vào thanh lâu.
Ta trốn khỏi nhà, men theo sông Biện mà đi, định bụng sẽ theo thuyền mà rời kinh.
Không ngờ, bên bờ sông, ta bắt gặp một nam nhân sắc mặt trắng bệch rơi xuống nước.
Bờ sông Biện rất kiên cố, nam tử này lại mặc trên mình toàn là gấm vóc lụa là, không có lý do tuỳ tiện rơi xuống nước.
Ta thở dài, định quay người rời đi, nhưng suy nghĩ một chút, lại quay trở lại.
Từ nhỏ sống cạnh sông nước, ta biết cách cứu người đuối nước.
Sau một hồi sơ cứu, người đó đã bắt đầu hồi phục hơi thở.
“Sống sót đã là điều khó, đừng nghĩ quẩn, hãy suy nghĩ tìm biện pháp rồi sẽ có lối đi.”
Ta chân thành khuyên nhủ, chẳng rõ là an ủi hắn hay tự an ủi chính mình.
Khuyên nhủ xong, ta định rời đi nhưng lại bị hắn kéo lấy cánh tay.
Hắn hỏi ta tên gì, ta nói cho hắn biết, ta gọi là Đường A Tang.
Cứ thế, ta đã cứu Mộ Dung Đình. Hắn nài nỉ ta theo hắn về nhà.
Khi ấy hắn đã đắc tội với quyền thần trong triều, liên tục bị giáng chức.
Biết hoàn cảnh của ta, hắn nói chúng ta đồng bệnh tương lân, chẳng bằng ta gả cho hắn, cùng nhau sống qua ngày.
Ta lập tức phản bác, nói rằng ta tuy cô đơn, nhưng không cảm thấy khổ.
Trong tay ta còn mấy lượng bạc vụn, theo thuyền tìm một tiểu trấn, tương lai vẫn còn hy vọng.
Thế là hắn đổi lời.
Hắn nắm tay ta, nói rằng với ân cứu mạng này, hắn nguyện lấy thân báo đáp.
Hắn nói ta giống như ngọn cỏ không ngừng sinh sôi, từ trên người ta, hắn mới tìm thấy khí lực để sống tiếp.
Hắn nói sẽ đối tốt với ta, từ đây về sau, chúng ta sẽ cùng đi một con đường.
Quan trọng hơn cả, hắn lấy ra chiếc bàn tính, cẩn thận phân tích lợi và hại cho ta.
Hắn nói vài lượng bạc vụn thì khó mà mưu được tiền đồ, vả lại, thời buổi loạn lạc, trên sông lại đầy đạo tặc cũng không dễ gì an toàn.
Ta suy nghĩ kỹ, thấy lời hắn nói cũng có lý.
Vậy là, năm cập kê, ta đã gả cho người nam nhân mà ta cứu mạng.
Nhưng nào ngờ, chỉ nửa năm sau khi thành thân, ta đã lọt vào chiếc bẫy của hắn.
Hắn từng nói ta là ngọn cỏ không ngừng sinh sôi.
Nhưng hắn lại có một đóa hoa nở rộ không bao giờ tàn bên ngoài.
3
Lúc này, trong nhà kho, Mộ Dung Vân cứ bám chặt lấy ta như kẹo mạch nha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, trông hệt như một chiếc bánh bao thô ráp.
Tìm thấy ta, nó lao tới bằng những bước chân ngắn, vừa chạy vừa khóc, mũi và nước mắt lem nhem khắp mặt, giọng khóc khản đặc, khó khăn gọi một tiếng: “Nương…”
Sau khi Âu Dương Thanh Mai xuất hiện, Mộ Dung Vân bị đưa sang viện của tiên sinh trong nhà, bị tách khỏi ta.
Thực lòng, ta cũng không muốn gặp lại nó nữa.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCha nó đã quyết tâm quay về với mẹ ruột của nó, thì lẽ dĩ nhiên nó nên sống cùng cha mẹ ruột.
Hơn nữa, ta cũng đang giận.
Mỗi lần thấy nó, ta lại nghĩ tới người cha đã lừa dối ta suốt bao năm và người mẹ vụng trộm của nó.
Nhưng Mộ Dung Vân không hiểu được ánh mắt phức tạp của ta.
Nó lảo đảo nhào vào lòng ta, uất ức sụt sùi: “Nương, Vân Vân cuối cùng cũng trốn được ra đây, Vân Vân nhớ người lắm.”
Nhìn bộ dạng đó của nó, tim ta chợt quặn lại, đau đến khó thở, mũi cũng cay cay.
Dù biết nó là con của Âu Dương Thanh Mai, nhưng sáu năm nuôi nấng bên nhau, tình cảm ấy sao có thể trong một đêm mà xóa sạch.
“Con có biết không, người đang ở chính viện mới là mẹ ruột của con. Từ nay con sẽ sống cùng a nương Thanh Mai của mình.”
Ta vốn không muốn nói những lời thẳng thừng thế này với một đứa trẻ sáu tuổi, nhưng thời gian gấp rút, không nói rõ ràng không được.
Hơn nữa, Âu Dương Thanh Mai ngày ngày đến thăm nó, hẳn cũng không phải không có chút tình cảm nào.
Nghe ta nói, Mộ Dung Vân ngẩn ra.
Im lặng một lúc, rồi trong lòng ta vang lên giọng thì thầm yếu ớt của nó.
“Nương… không cần Vân Vân nữa sao?”
“Vân Vân… Vân Vân không thể sống thiếu nương…”
Ngay sau đó, mặt nó kìm nén đến tím xanh, thân thể nho nhỏ bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má.
Nuôi nó sáu năm, làm sao ta không hiểu rằng nó đang muốn xuất đại chiêu.
Mộ Dung Vân có giọng rất thanh, lại đang lúc đêm khuya, thời điểm thích hợp để trốn đi, nhưng hoàn toàn không phù hợp để trẻ con gào khóc.
Ta căng thẳng, nhanh chóng đưa tay bịt miệng Mộ Dung Vân.
“Đừng kêu! Con không kêu, nương sẽ mang con theo!”
4
Mộ Dung Vân từ nhỏ đã thông minh, nhất thời không khóc, nhỏ giọng hỏi: “Nương, người định đi đâu?”
Ta bực mình đáp: “Đi ăn xin. Nếu con theo nương, chỉ e sẽ chết đói bên vệ đường, bị gà mổ, chó lấn. Gặp phải sơn tặc có khi còn bị thiếu chân, mất tay.”
Lời lẽ dứt khoát, ta nghiêm mặt dọa nó, chững chạc đàng hoàng mà hù dọa .
Kể từ khi Mộ Dung Đình ném nó lại cho ta, hắn chẳng còn bận tâm đến nó nữa. Nó không hề thân thiết với cha mình.
Ngày ngày ở bên cạnh ta, nó tin tưởng ta nhất.
Giờ nghe xong, nó sợ đến nỗi toàn thân bắt đầu run rẩy.
Ta thầm cười hài lòng.
Quả nhiên, dù là trẻ con cũng hiểu được lợi hại.
Vậy là giải quyết xong mối phiền phức này.
Không còn để ý đến nó, ta quay người, mò vào ổ gà trong góc nhà kho để lấy số bạc vụn.
Vàng thì khó lưu thông, còn bạc vụn lại phù hợp để mang theo trên đường.
Ngay từ khi Âu Dương Thanh Mai xuất hiện, ta đã bắt đầu chuyển bạc vụn vào ổ gà, giấu cũng kha khá rồi.
Bạc ta giấu khá kỹ, tìm đến toát cả mồ hôi.
Đột nhiên, Mộ Dung Vân lo lắng kéo áo ta.
Đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn ta như thể ta là kẻ ngốc.
“Nương à, đừng tìm trứng nữa, chúng ta ôm cả con gà đi, mỗi ngày đều sẽ có trứng ăn.”
“Nương à, đi ăn xin cũng phải dắt theo Vân Vân.”
” Trên đời này, con chỉ có người là nương. Vân Vân sẽ bảo vệ nương, dù có chó đến cũng không thể bắt nặt nương, có nương bên cạnh, dù đói chết cũng chẳng sao.”
5
Thấy ta còn chần chừ, Mộ Dung Vân lại dính sát vào ta: “Nương à, người lớn xin ăn không dễ, nhưng có con xin cùng thì sẽ dễ hơn.”
Thôi được thôi được, nhìn thấy nó như vậy, lòng ta như bị hàng vạn con kiến cắn xé.
Mộ Dung Vân có lỗi gì chứ?
Sai chính là người cha bội bạc và người mẹ vô liêm sỉ của nó.
Bao năm ta khổ cực nuôi dưỡng nó, chẳng lẽ lại dễ dàng trao đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh này cho kẻ khác sao?
Nghĩ đến những ngày tháng sau này có đứa nhỏ bên cạnh, lòng ta cũng có phần yên ổn.
Ta mang theo Mộ Dung Vân, cặp nam nữ chó má ấy chắc chắn sẽ tức điên, ngẫm lại liền thoải mái.
Vả lại, ta sao có thể thật sự đi ăn xin? Trong túi còn vàng, lòng giấu bạc vụn, nuôi một đứa trẻ sáu tuổi, tạm thời không phải vấn đề.
Mấy năm qua, sau khi quan phủ chỉnh đốn, đường thủy sông Biện thẳng đến Tô Hàng đã không còn cướp bóc.
Vùng Giang Nam loạn lạc cũng đã sớm được quét sạch, nghe nói Tô Châu nhiều thương nhân tấp nập, là nơi rất nhộn nhịp.
Chỉ trong một lúc ngắn ngủi, ta đã quyết định.
Bỏ cha giữ con, vô cùng hợp lý.
Thế là, đêm tối gió lớn, ta dẫn theo Mộ Dung Vân, nó ôm gà, cả hai lên thuyền xuôi về Tô Châu.
Mộ Dung Đình nói không sai, ta chính là ngọn cỏ không ngừng sinh sôi.
Dù lửa có cháy mạnh đến đâu cũng không thể thiêu hết được.
Không chỉ không thiêu hết được.
Giờ đây, ngọn cỏ hoang không còn ràng buộc này sẽ đến miền đất Giang Nam phì nhiêu mà tìm một nơi an lành cho riêng mình.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.