1.
Khi ta thu dọn hành lý, rời khỏi Đông cung.
Thái tử Lý Thời Hoằng, vị phu quân không danh không phận của ta đang ngồi ở trong sân.
Tay cầm một tách trà mới, dáng vẻ điềm tĩnh và nhàn nhã.
Hắn nhìn ta, ánh mắt dường như vừa mỉa mai lại vừa cảnh báo:
“Kim Châu, nàng lại đang dở chứng gì nữa? Nhược Hoa tính tình nhu mì, phẩm hạnh cao quý, sau khi vào phủ chắc chắn sẽ không làm khó nàng.”
“Nếu hôm nay nàng cứ nhất quyết ra đi, ta cũng tuyệt đối không níu giữ. Nhưng nếu nàng muốn quay lại, phủ Thái tử này sẽ không còn chỗ cho nàng nữa.”
Hôm qua, Thánh Thượng đã ban chỉ sắc phong đích trưởng nữ của Thái Nguyên Vương thị, Vương Nhược Hoa làm Thái tử phi.
Vương Nhược Hoa không chỉ có xuất thân cao quý, mà tài học của nàng ta còn nổi danh khắp Kinh Thành, lại còn là thanh mai trúc mã với Lý Thời Hoằng.
Nghe nói, đạo thánh chỉ này là do Lý Thời Hoằng đích thân đi xin Thánh Thượng.
Hắn đã sớm quên lời hứa hẹn suốt đời này chỉ cưới mỗi mình ta ở thôn Đào Hoa..
Nghĩ đến đây, trong lòng ta chua xót.
Nhưng bước chân vẫn không ngừng, tiếp tục bước đi về phía trước.
Người phía sau thoáng khựng lại, giọng nói mang theo sự giận dữ:
“Nàng đi rồi sẽ không còn được gặp Thừa Diễn nữa, chẳng phải nàng thương yêu nó nhất sao?”
Đúng vậy, còn có Thừa Diễn.
Đó là đứa con mà ta suýt nữa mất mạng mới sinh ra được, làm sao ta không yêu thương nó?
Nhưng khi nó không hề do dự hất đổ bát hoành thánh trong tay ta.
Mặc kệ cho nước canh nóng bỏng chảy khắp người ta.
Lòng ta cũng lạnh lẽo.
Ta vẫn nhớ khi đó, Thừa Diễn lạnh lùng trừng mắt nhìn ta, như thể đang nhìn một kẻ thù.
Thằng bé nhỏ tuổi nhưng tức giận nói: “Liễu Kim Châu, ngươi xuất thân thấp hèn, ta không muốn ngươi làm mẹ của ta! Ngươi cút đi!”
Đã như vậy, thì ta cũng không cần ngươi nữa.
2
Khi ta bước qua cánh cửa lớn của Đông cung.
Phía sau dường như có âm thanh của chiếc tách bị ném mạnh vỡ tan.
Ta không quay đầu lại.
Chỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không còn cảm giác chật chội của tiểu viện bốn bức tường vuông vức.
Mà là bầu trời xanh biếc, trong trẻo, không một gợn mây.
Ánh mặt trời dịu dàng không chói mắt dường như có thể xua tan mọi bụi trần cũ kỹ, chiếu sáng hết thảy khói mờ trong lòng ta.
Lúc này, một chiếc xe ngựa tinh xảo lộng lẫy từ từ dừng lại trước cửa.
Một nữ tử kiều diễm sang trọng ung dung đạp lên trên lưng một tiểu đồng, nghi thái vô vàn bước xuống.
Đó chính là Thái tử phi tương lai, đích trưởng nữ của Thái Nguyên Vương thị, Vương Nhược Hoa.
Cũng là người mà Lý Thừa Diễn luôn mong mỏi muốn gọi mẫu thân.
Giờ phút này, Vương Nhược Hoa thấy ta mặc áo vải thô, trên lưng còn mang theo một gói vải cũ kỹ, không khỏi che miệng cười khúc khích.
“Bộ dạng của Liễu cô nương thế này… Quả thật đặc biệt, khó trách Thái tử điện hạ không bao giờ nhắc tới ngươi trước mặt người khác.”
Trong lời nói không hề che giấu sự cay nghiệt và châm chọc.
Chẳng hề giống với vẻ dịu dàng hào phóng mà nàng ta thể hiện trước mặt Lý Thời Hoằng và Thừa Diễn.
Ngay lúc đó, một bóng dáng nhỏ bé đột nhiên lao ta từ phía sau.
Là Lý Thừa Diễn.
Thằng bé cau mày nhìn ta: “Liễu Kim Châu, sao ngươi lại ăn mặc thế này?”
Khuôn mặt nó lộ rõ vẻ chán ghét và khinh bỉ.
Ngay sau đó, nó liền nắm tay Vương Nhược Hoa: “Hoa tỷ tỷ, ta vừa viết một bức thư pháp, tỷ đến xem đi.”
Trong giọng nói còn có vài phần làm nũng.
Từ sau khi bắt đầu học lớp vỡ lòng, thằng bé đã không còn gần gũi với ta, nó nghĩ người thân mẫu xuất thân thôn quê như ta làm nó mất mặt.
Vương Nhược Hoa vô tình cố ý mà liếc mắt nhìn ta một cái, trên mặt thoáng hiện vẻ đắc ý.
Sau đó nàng ta lại nhanh chóng khôi phục vẻ tiểu thư dịu dàng, cúi đầu cười với Thừa Diễn: “Được rồi, Tiểu Thừa Diễn của chúng ta ngày càng giỏi giang.”
Thừa Diễn nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên.
Cảnh tượng như thế này đã không ít lần diễn ra trước mặt ta.
Trước đây, lòng ta luôn vì thế mà chua xót, buồn bã.
Nhưng giờ đây, ta lại thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Trên đời này, dù là tình yêu hay tình thân, nếu không có duyên thì không cần phải cưỡng cầu.
Vậy nên, ta tiếp tục bước đi về phía trước.
Phía trước rẽ một góc, sẽ đến con đường lớn nhộn nhịp, huyên náo.
Tiếng rao hàng của những người bán hàng như vang vọng sát bên tai.
Theo Lý Thời Hoằng đến Kinh Thành gần bốn năm, từ trước đến giờ ta chưa từng bước chân ra khỏi phủ Thái tử.
Lần này phải ra đi, cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy sự phồn hoa của Kinh Thành mà bao người truyền tụng.
Nghĩ đến đây, bước chân ta càng trở nên nhẹ nhàng.
Lý Thừa Diễn ở phía sau lại lạch bạch bước chân đuổi theo.
Nó khẽ kéo tay áo ta, khuôn mặt lộ vẻ khó chịu.
Dường như có chút lo lắng: “Liễu Kim Châu, ngươi định đi đâu?”
Sau đó lại đỏ mặt bổ sung thêm một câu: “Đừng ra ngoài làm mất mặt ta.”
Ta khẽ cười, từ từ gỡ ống tay áo ra khỏi bàn tay nhỏ của thằng bé.
Sau đó ta đặt tay lên vai nó, nhẹ nhàng đẩy nó ra phía sau.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Lý Thừa Diễn, ta phải về nhà rồi, sẽ không làm ngươi mất mặt nữa.”
3
Nửa tháng sau, ta trở về thôn Đào Hoa.
Đây là quê hương của ta.
Cũng là nơi ta đã nhặt được Lý Thời Hoằng.
Khi ấy, toàn thân hắn đầy máu, trên ngực còn trúng một mũi tên.
Cứ thế ngã gục bên vệ đường.
Ta đặt bó củi mới nhặt được xuống, cúi người kiểm tra hơi thở của hắn.
Vẫn còn thở.
Thế là ta đành bỏ luôn bó củi mình vất vả nhặt được, lấy dây đeo hắn trên lưng kéo về.
Sau khi lau chùi sạch sẽ, ta mới phát hiện hắn vô cùng tuấn tú.
So với Lưu tú tài đẹp nhất thôn chúng ta, còn đẹp hơn rất nhiều.
Lúc ấy mặt ta đỏ bừng.
Về sau, ta còn vét sạch tiền trong túi để mời đại phu chữa khỏi cho hắn.
Không ngờ, ngay khoảnh khắc Lý Thời Hoằng mở mắt ra, hắn đã nắm chặt cổ tay ta, đè ta xuống dưới.
Hắn lớn tiếng tra hỏi: “Ngươi là ai?”
Ta ngơ ngác một hồi, rồi đáp: “Ta là Liễu Kim Châu.”
Nghe vậy, Lý Thời Hoằng quan sát ta từ đầu đến chân.
Một lúc sau, thấy ta không có gì đáng ngại, hắn mới buông ra.
Hắn cười khẩy: “Kim Châu? Cái tên này… thật tầm thường.”
Ta lập tức không vui, bèn đếm ngón tay tính sổ với hắn: “Tầm thường chỗ nào? Mạng của ngươi là ta dùng một viên kim châu để cứu về đấy.”
Nghĩ đến đây, ta lại càng thấy tiếc tiền.
Sớm biết miệng mồm của hắn xấu xa thế này, ta đã không cứu hắn rồi.
Thấy bộ dạng của ta, Lý Thời Hoằng không tự nhiên ho vài tiếng rồi nói: “Sau này, ta sẽ đền bù cho ngươi nhiều kim châu hơn.”
Ta nghĩ bụng, ngươi đã tơi tả thế này mà còn mạnh miệng!
Có lẽ trên mặt ta lúc đó hiện rõ hai chữ “không tin”.
Lý Thời Hoằng vừa tức vừa buồn cười, khuôn mặt trắng bệch cũng có thêm chút huyết sắc.
Hắn kéo từ thắt lưng ra một miếng ngọc bội, ném vào lòng bàn tay ta: “Lấy vật này làm tín vật, cô… ta tuyệt đối không nuốt lời.”
4
Lý Thời Hoằng quả là khó chiều.
Hắn không ăn hành, không ăn gừng; cổ và chân gà, chân vịt cũng không động tới .
Cá phải được gỡ xương hết rồi mới chịu ăn.
Hương thân cả thôn đều biết ta nhặt được một mỹ nam tử nên ai cũng kiếm cớ ghé qua xem.
Không chỉ các cô nương chưa gả, mà cả những tân nương vừa mới cưới cũng thường xuyên đem ớt khô, thịt xông khói đến tặng ta.
Chỉ để được nhìn trộm Lý Thời Hoằng một cái.
Ta đau đầu quá nên vào một buổi chiều gió mát trời trong.
Ta bèn dùng cách tinh tế khéo léo, ám chỉ với Lý Thời Hoằng: Cơ thể ngươi đã gần hồi phục rồi, nhanh chóng rời đi đi.
Lúc đó, Lý Thời Hoằng đang ngồi trên một cái ghế đẩu nhỏ, đọc một cuốn sách.
Rõ ràng tư thế có chút lúng túng, nhưng hắn lại ngồi trông như một bức tranh.
Nghe ta nói, Lý Thời Hoằng ngẩng đầu lên nhìn ta, khoé môi hơi nhếch: “Kim Châu, ngươi có muốn phu quân không?”
Dưới ánh mặt trời, nam tử trẻ tuổi khí thế nội liễm, dung mạo như ngọc.
Ánh mắt dịu dàng, như rượu có thể làm say lòng người.
Trong đầu ta “bùm” một tiếng, mặt cũng đỏ bừng.
5
Ban đầu, khi vừa nhặt được hắn về, quả thực ta đã có ý định này.
Khi sinh ta, mẫu thân ta đã vì khó sinh mà qua đời, phụ thân ta cũng qua đời năm ta bốn tuổi do chết đuối vì chẳng may rơi xuống dòng sông đang chảy xiết.
Từ đó, ta sống cô độc một mình trong thôn Đào Hoa này.
Ngày thường thì không sao, nhưng cứ mỗi dịp lễ Tết là lòng ta lại buồn bã.
Khi đó ta nghĩ, nếu có một người bên cạnh thì thật tốt biết bao!
Sau này gặp Lý Thời Hoằng, hắn lại đẹp như vậy.
Ta bèn nghĩ, đợi hắn khỏe lại, ta sẽ hỏi xem hắn có đồng ý lấy ta không.
Như vậy, mỗi năm vào ngày lễ, ta có thể làm một bàn đầy thức ăn ngon, không lo phải ăn một mình nữa.
Nhưng chưa kịp hỏi, ta đã phát hiện ra một vấn đề lớn.
Lý Thời Hoằng quả là khó chiều lại kiêu căng!
Hơn nữa còn đặc biệt thu hút người khác!
Lỡ đâu hắn gây phiền toái cho ta thì không hay rồi.
Vì thế, từ đó ta đã dập tắt ý định này.
Chỉ một lòng chờ hắn lành hẳn, mau chóng tiễn vị Phật lớn này đi.
Nhưng giờ đây.
Khi hắn mỉm cười nhẹ nhàng, hỏi ta có muốn phu quân không.
Ta lại vô thức gật đầu.
Muốn.
Dù khó chiều thế nào, ta cũng sẽ thử nuôi trước.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.