“Chứ gì nữa, bị nhìn vài lần thì có mất miếng thịt nào đâu?”
“Mặc ít thế chẳng phải là muốn quyến rũ bọn tôi sao?”
Các bạn nữ đứng ở cửa nhà vệ sinh cười phá lên, tiếng cười ngày càng lớn và táo bạo.
Hàn Thiếu Thao sắp phát điên: “Các cậu còn biết xấu hổ không?”
Tôi không chút sợ hãi, lạnh lùng đáp lại: “Bình thường cậu không phải rất giỏi đánh giá bọn tôi sao? Cái miệng cậu ba hoa đâu có bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác. Bây giờ đến lượt cậu bị nói thì chịu không nổi à?”
“Diệp San San, cậu đợi đấy cho tôi!”
Hàn Thiếu Thao tức đến phát khóc, kéo quần lên rồi chạy ra khỏi nhà vệ sinh như một con chó mất chủ.
6.
Chiều hôm đó, bố mẹ của Hàn Thiếu Thao đến trường, nói rằng nhân cách và danh dự của cậu ta đã bị xúc phạm.
“Chuyện này quá nghiêm trọng, khiến con trai tôi tự ti và trầm cảm, phải chịu tổn thương tinh thần nặng nề. Tôi yêu cầu nhà trường xử lý nghiêm khắc, đuổi học mấy đứa con gái vô liêm sỉ đó!”
Cô giáo chủ nhiệm gọi chúng tôi vào văn phòng, yêu cầu chúng tôi xin lỗi Hàn Thiếu Thao.
Tôi bật đoạn ghi âm lên: “Nếu đánh giá ngoại hình mà bị coi là sỉ nhục và có thể khiến người ta tự ti, thì không biết bao nhiêu bạn nữ đã phải trầm cảm vì cái miệng xấu xa của Hàn Thiếu Thao. Trước khi em xin lỗi cậu ta, Hàn Thiếu Thao có nên xin lỗi toàn bộ các bạn nữ trong lớp trước không?”
Trần Tiểu Vân cũng bước lên và nói: “Em sẵn sàng xin lỗi Hàn Thiếu Thao, nhưng với điều kiện cậu ta phải quay lại lớp học và xin lỗi tất cả các bạn nữ trước. Nếu cậu ta từ chối, thì tại sao chúng em phải xin lỗi? Dù sao thì đây cũng là sự tổn thương lẫn nhau, ai mới là người vô tội hơn?”
Nghe đoạn ghi âm, mẹ của Hàn Thiếu Thao nở nụ cười gượng gạo: “Trời ơi, đám con gái các con cũng quá để ý rồi. Có cậu con trai nào mà chưa từng nói mấy chuyện này trong ký túc xá đâu, có gì phải làm to chuyện?”
Tôi cũng cười: “Bác gái à, bác cũng quá để ý rồi đấy. Chuyện nhỏ thế này mà cũng phải đến trường làm ầm ĩ, thật là chưa thấy chuyện đời bao giờ.”
“Cô…!”
Sắc mặt của mẹ Hàn Thiếu Thao lập tức thay đổi: “Đâu phải chỉ có con trai tôi nói, mấy cậu con trai khác cũng tham gia cơ mà.”
Tôi chớp mắt vô tội: “Thì cũng đâu phải chỉ có mình tôi nói về con trai bác, tất cả các bạn nữ trong lớp đều tham gia mà.”
“Cô bé này đúng là miệng lưỡi sắc bén, thật là vô giáo dục!”
“Tất nhiên rồi, làm sao mà so được với con trai bác, người có giáo dục hơn hẳn.”
Mẹ của Hàn Thiếu Thao tức giận, mặt tối sầm lại: “Bố mẹ cô dạy dỗ cô như thế à? Người lớn nói một câu, cô cãi mười câu, cũng may là con trai tôi có phong độ, không thèm chấp mấy đứa con gái các cô.”
Tôi cười khẩy: “Ôi chao, đều là học sinh cấp hai cả mà, cứ hễ có chuyện là gọi phụ huynh, Hàn Thiếu Thao, cậu thật là giỏi quá nhỉ?”
Trước đây, con trai hay cười nhạo bọn con gái chúng tôi mỗi khi mách thầy cô hay gọi bố mẹ. Giờ đến lượt bọn con trai, cũng chẳng khác gì cả, phải không?
Trần Tiểu Vân cùng mấy bạn nữ khác cười phá lên ngay lập tức.
Tiếng cười y hệt như khi chúng tôi bị trêu chọc lúc mách thầy cô vậy.
Mặt Hàn Thiếu Thao đỏ bừng, trông vô cùng mất mặt.
Mẹ của Hàn Thiếu Thao liền đổi giọng: “Con trai tôi chỉ là tuổi dậy thì, có chút tò mò về cơ thể con gái thôi, đâu có ý gì xấu. Con trai đến tuổi này, đứa nào mà chẳng tò mò chứ?”
Tôi hừ lạnh: “Bác gái Hàn, bác cũng là phụ nữ, chẳng lẽ bác không biết con gái tuổi dậy thì cũng tò mò về cơ thể con trai sao? Nhưng mà bọn con gái chúng tôi có ý gì xấu đâu?”
Mẹ của Hàn Thiếu Thao hừ một tiếng: “Con gái với con trai thì giống nhau sao? Có những chuyện con trai có thể nói, nhưng không có nghĩa là các cô gái cũng được phép bàn tán. Việc các cô xông vào nhà vệ sinh nam này mà lan truyền ra ngoài, sau này ai còn muốn cưới cô nữa? Tôi nói cho cô biết, con gái phải biết giữ gìn, danh tiếng là quan trọng nhất.”
Bà ấy nghĩ rằng bọn con gái chúng tôi sợ nhất là mất danh tiếng, nắm vào điểm đó để đe dọa tôi.
Tôi tức giận, siết chặt bàn tay.
Trần Tiểu Vân nắm lấy tay tôi, lên tiếng đáp trả: “Dùng danh tiếng để PUA bọn tôi sao? Chính vì bọn tôi quá quan tâm đến danh tiếng nên mới bị bọn con trai thản nhiên làm tổn thương. Tôi nói cho bác biết, Hàn Thiếu Thao dám nhìn trộm nội y của tôi, thì tôi cũng dám nhìn vào quần cậu ta! Cậu ta dám gọi tôi là sân bay, tôi sẽ mắng cậu ta là cây nấm kim châm! Cậu ta dám sàm sỡ bằng lời nói, tôi sẽ đáp trả bằng chính cách đó!”
Tôi cũng tiếp lời: “Đúng thế, cậu ta dám nhìn, tôi cũng dám nhìn! Cậu ta dám nói, tôi sẽ nói to hơn! Cậu ta khiến tôi khó chịu, tôi sẽ khiến cậu ta càng khó chịu hơn! Tôi không thể ép cậu ta im miệng, nhưng cậu ta cũng đừng hòng bắt tôi phải câm miệng! Ai sợ ai?”
7.
Chuyện này ồn ào khắp trường, thậm chí làm kinh động đến cả hiệu trưởng.
Bởi vì chỉ cần phát hiện có cậu con trai nào đó lén lút bàn tán về nội y, vóc dáng, hay vòng ba của chúng tôi, những cô gái “không biết xấu hổ” như chúng tôi sẽ dẫn dắt cả lớp nữ sinh xông vào nhà vệ sinh nam, để bọn họ cũng phải nếm trải cảm giác bị đánh giá, bình phẩm.
Dù có bị thầy cô điểm mặt phê bình vài lần, chúng tôi vẫn giữ vững lập trường.
Không thay đổi ý chí ban đầu.
Nhiều cậu con trai nắm được điểm yếu rằng chúng tôi, con gái rất coi trọng danh tiếng, nên mới dám ngang nhiên dùng lời nói và ánh mắt để làm tổn thương chúng tôi.
Nhưng khi chúng tôi dám bỏ qua xấu hổ, bọn họ cũng sợ, cũng đau đầu, không biết phải làm thế nào.
Thậm chí còn cảm thấy e dè, bắt đầu kiểm soát lời nói của mình.
Một ngày nọ, tôi được kéo vào một nhóm tên là “Nhóm nữ sinh toàn trường.”
“Diệp San San, lớp 8-3, đã vào chưa?”
“Các cậu nữ sinh lớp cậu thật tuyệt vời! Ha ha, đúng là tấm gương sáng cho bọn tớ noi theo.”
“Trước đây bọn tớ thật không biết phải làm gì khi bị bọn con trai bàn tán sau lưng. Giờ thì cuối cùng cũng biết cách trị bọn họ rồi. Các cậu nghĩ ra cách này như thế nào vậy?”
Tôi cứ nghĩ sau chuyện này, tôi sẽ lại gặp rắc rối giống như hồi tiểu học, bị các bạn nữ lớp khác chỉ trỏ, bàn tán.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông ngờ rằng, các bạn nữ từ những lớp khác lại xem tôi như hình mẫu.
Tôi ngay lập tức chia sẻ lời của cô giáo Vương từ hồi tiểu học về sức mạnh của ngọn lửa:
“Chuyện này phải cảm ơn cô giáo chủ nhiệm hồi tiểu học của tớ, cô Vương. Cô đã dạy tớ rằng các bạn nữ phải đoàn kết, và cần biến mình thành ngọn lửa dẫn đầu. Đoàn kết mới có thể chiến thắng, trở thành ngọn lửa mới có thể đánh thức nhiều bạn nữ khác.”
Nghe xong, các bạn nữ trong nhóm như thể được đánh thức dòng máu mãnh liệt trong người.
Ai cũng đồng loạt nói:
“Từ giờ, tớ cũng muốn tham gia vào đội ngọn lửa.”
“Tớ cũng vậy, cho tớ tham gia với.”
“Girls help girls.”
Chuyện này làm ầm ĩ đến mức khiến nhà trường phải quan tâm đúng mức.
Hiệu trưởng đặc biệt tổ chức một buổi “Giáo dục sinh lý tuổi dậy thì” cho toàn trường.
Thầy cô không hề né tránh, thẳng thắn thảo luận về những vấn đề mà cả nam và nữ sinh đều tò mò, giải thích rõ ràng từ góc độ sinh học, nói một cách minh bạch.
Khi những chủ đề tế nhị trở thành điều công khai và mất đi sự bí ẩn, không còn ai cười đùa hay thấy thú vị nữa.
Tôi đặc biệt vào nhóm lớp tiểu học, kể kết quả này cho cô giáo Vương nghe.
Cô Vương nói:
“Nếu không có sự kiên trì của các em, nhà trường sẽ không nhận được sự chú ý cần thiết. Trước đây, trường học và phụ huynh đều né tránh nói về giáo dục sinh lý tuổi dậy thì, khiến biết bao đứa trẻ bị tổn thương, nhưng chính nhờ sự kiên trì của các em mà trường học không thể im lặng được nữa. Họ buộc phải đối mặt và giải quyết vấn đề, từ đó giúp ích cho nhiều bạn nữ hơn. Đây chính là sức mạnh của ngọn lửa.”
“Vì vậy, các em phải tiếp tục kiên trì, vì trong tương lai, các em sẽ gặp phải nhiều thử thách hơn nữa…”
8
Khi đó, tôi vẫn chưa biết “thử thách” mà cô giáo Vương nói đến là gì.
Mãi đến năm lớp 10, khi tôi nghe về một bi kịch được truyền tai nhau tại ngôi trường mới.
Chuyện kể rằng vài năm trước, có một nữ sinh xuất sắc tên là Lý Mẫn, học lớp 12, đã nhảy từ sân thượng tòa nhà giảng dạy xuống.
Tin tức lan truyền khắp trường, kèm theo vô số tin đồn và lời đàm tiếu: nào là cô ấy có đời sống riêng tư không đứng đắn, nào là cô ấy đã mang thai, những lời bôi nhọ không thể tồi tệ hơn.
Phải đến nửa năm sau, người bạn thân của Lý Mẫn mới in sự thật ra giấy và dán lên bảng thông báo của trường, sự thật mới được phơi bày.
Hóa ra, Lý Mẫn là học sinh xuất sắc, đã giành được suất vào thẳng một trường đại học danh tiếng.
Một nam sinh khác, cũng học giỏi, vì muốn tranh suất đặc cách này nên đã dựng lên những tin đồn ác ý về cô, nói rằng cậu ta từng thấy cô mua thuốc tránh thai khẩn cấp ở hiệu thuốc, rằng cô được bao nuôi bởi đại gia, và còn bịa chuyện rằng lần cô bị kinh nguyệt làm bẩn quần là do sẩy thai…
Nhiều bạn học sau lưng đã chửi bới nữ sinh xuất sắc ấy:
“Không ngờ cô ta giỏi che giấu thế, bề ngoài trông đứng đắn, mà thực ra lại buông thả thế à?”
“Thật sự đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp sao, bẩn kinh khủng!”
“Sao mà ai còn dám chơi với cô ta nữa chứ, quá ghê tởm.”
“Thật sự là sẩy thai à? Chắc sau này không sinh nổi con đâu, học giỏi cỡ nào thì cũng chẳng ai thèm lấy.”
“…”
Tin đồn bẩn thỉu kiểu này, một khi đã bị gán vào thì không thể nào gột rửa. Bạn càng giải thích, càng khiến người khác nghi ngờ.
Làm sao bạn có thể chứng minh được điều gì đó mà bạn chưa từng làm?
Nữ sinh xuất sắc ấy vốn có tính cách hướng nội, không chịu nổi áp lực từ những lời đồn ác ý, cuối cùng bị trầm cảm, và rồi đã nhảy xuống từ tòa nhà giảng dạy.
Cô ấy mới chỉ mười bảy tuổi, học hành xuất sắc, tương lai rộng mở, nhưng vì những tin đồn thất thiệt, cô đã tuyệt vọng đến mức kết thúc mạng sống của mình.
Nếu không phải người bạn thân quyết tâm tìm ra sự thật, có lẽ cô ấy sẽ mãi mãi không thể rửa sạch nỗi oan.
Khoảnh khắc đó, như một tiếng sét giữa trời quang.
Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận ra rằng, muốn hủy hoại một cô gái thì dễ dàng đến nhường nào?
Việc dựng lên những tin đồn ác ý chẳng phải là chuyện hiếm hoi, ai có thể đảm bảo rằng mình sẽ không trở thành nạn nhân tiếp theo?
Lý Mẫn chỉ là một trong số những người bị hại, và chúng tôi chẳng qua là những người may mắn sống sót.
Tôi hỏi cô Vương trong nhóm nữ sinh từ hồi tiểu học: “Nếu em bị người ta dựng lên tin đồn bẩn thỉu, em phải làm gì?”
Không ngờ, trong nhóm bắt đầu có rất nhiều người chia sẻ trải nghiệm bất lực của mình:
“Hồi cấp hai, em cũng bị dựng chuyện bẩn thỉu, nhưng không thể kêu gọi cả lớp nữ sinh cùng phản kháng. Cuối cùng, em không chịu nổi nữa nên phải chuyển trường.”
“Em cũng từng bị dựng chuyện. Những điều em chưa bao giờ làm lại bị coi như sự thật không thể chối cãi. Lúc đó, em cảm thấy tuyệt vọng đến mức muốn chết.”
Tôi siết chặt tay: “Cô Vương, chúng em phải làm sao đây?”
Cô Vương đáp:
“Chuẩn bị một chiếc bút ghi âm, trước tiên thu thập bằng chứng rồi báo cảnh sát!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.