Skip to main content
Trang chủ Huyền huyễn [Dịch] Đại Tần: Nho Bì Pháp Cốt Đạo Gia Tâm Chương 58: Nhất thống lục quốc, thế tại tất hành! (1)

Chương 58: Nhất thống lục quốc, thế tại tất hành! (1)

2:22 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Lúc này, Doanh Vị mang vẻ mặt trầm mặc nhìn tên thị vệ trưởng đang nằm trên mặt đất, thân mang trọng thương.

Trong cuộc ám sát của La Võng trước đó, tên thị vệ trưởng này đã dốc hết toàn lực hoàn thành chức trách, vận khí cực tốt không chết ngay tại chỗ, mà là trọng thương sống sót.

Nhưng tên thị vệ trưởng này lúc này lại chẳng có chút vui mừng.

Bởi vì hắn hiểu rõ, hạng tiểu nhân vật như hắn, thấy được những thứ không nên thấy, nếu hắn thật sự sống sót, ngược lại có thể liên lụy đến gia nhân.

Thị vệ trưởng miễn cưỡng cười, nhìn Doanh Vị đang đứng trước mặt, yếu ớt nói: “… Quân thượng thứ tội, tiểu nhân không bảo vệ tốt Quân thượng, thật là tội đáng muôn chết.”

Không đợi Doanh Vị lên tiếng, thị vệ trưởng lại nói: “… Các huynh đệ vì Quân thượng trả giá tính mạng, chúng ta cam tâm tình nguyện, chỉ nguyện… chỉ nguyện Quân thượng có thể làm cho các huynh đệ chết được nhắm mắt.”

Doanh Vị trầm ngâm một lát, cam đoan với hắn: “… Ta không biết tên của ngươi và các huynh đệ của ngươi, nhưng chắc hẳn Chương Hàm biết, ta sẽ đi hỏi hắn.”

“Đợi ta trở về Hàm Dương, tất sẽ cho Vương huynh biết, các ngươi đều là những người có công vì bảo vệ ta mà hy sinh.”

“Tần quốc ta thưởng phạt phân minh, tất sẽ không để người có công lạnh lòng, sự hy sinh của các ngươi không phải là vô dụng, tự khắc sẽ ân trạch đến thân nhân.”

Thị vệ trưởng mừng rỡ, hắn dùng hết sức lực, lớn tiếng nói: “… Tiểu nhân bái tạ Quân thượng!”

Nói xong, hắn từ trong ngực móc ra một thanh chủy thủ, Hắc Bạch Huyền Tiễn thấy vậy nhanh chóng tiến lên, chắn trước mặt Doanh Vị.

Tuy nói với trạng thái và võ công hiện tại của tên thị vệ trưởng này, không thể làm tổn thương Doanh Vị, nhưng thân là thuộc hạ, vốn phải luôn chú ý an nguy của Quân thượng.

Thị vệ trưởng lấy chủy thủ ra không phải để ám sát Doanh Vị, hắn giơ chủy thủ lên, không chút do dự đâm vào ngực mình.

Hơi thở của thị vệ trưởng dần tiêu tán, nhắm mắt lại, thần sắc không có chút oán hận, chỉ có vui mừng và cảm kích.

“Cũng là một trang nam tử, Huyền Tiễn, sau này đem hắn cùng những hộ vệ kia đều hậu táng, thi thể của bọn họ không thể mang về Tần quốc, vậy thì cứ để bọn họ an nghỉ tại nơi này.”

Ánh mắt Doanh Vị quét về phía sơn giản xung quanh, lẩm bẩm: “… Nhưng đợi Tần quốc ta diệt Ngụy quốc, nơi này cũng chính là Tần quốc.”

Doanh Vị không dám đánh cuộc, đánh cuộc tên thị vệ trưởng này rốt cuộc có phải là người của Lã Bất Vi hay không.

Hắn đã thấy quá nhiều thứ, nếu mình cứu hắn, nếu hắn trở về Hàm Dương tố cáo Huyền Tiễn phản bội, vậy Huyền Tiễn chắc chắn phải chết.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Huyền Tiễn, con cờ ngầm mà mình chôn trong La Võng, Doanh Vị tạm thời không thể để lộ, hiện tại thuộc hạ đắc lực của mình vốn không nhiều, tự nhiên không thể tùy tiện lấy tính mạng của Huyền Tiễn ra đùa.

So với Huyền Tiễn, tên thị vệ trưởng này không quan trọng.

Nếu hắn thật sự vô tội, vậy cũng chỉ là vật hy sinh trong cuộc đấu tranh giữa mình và Lã Bất Vi.

Để bản thân không trở thành vật hy sinh trong cuộc đấu tranh của kẻ nào đó trong tương lai, mình phải trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức đủ để nhìn xuống tất cả.

Ánh mắt Doanh Vị sâu thẳm, tâm tư càng thêm kiên định.

Rất nhanh, Doanh Vị đè nén tâm thần, thời đại chiến quốc này nhân mạng như cỏ rác, thứ không đáng giá nhất chính là nhân mạng, sống ở đây lâu như vậy, Doanh Vị cũng dần quen.

Đối với những thị vệ này mà nói, cái chết của bọn họ cũng là chết có ý nghĩa, có thể dùng cái chết để đổi lấy cuộc sống tốt đẹp cho gia nhân trong thời đại này, đối với bọn họ mà nói, đã là kết cục tốt đẹp.

‘Cho nên, Tần quốc nhất thống lục quốc là tất yếu, chỉ có sau khi đại nhất thống, tình hình các nước giao tranh, chiến loạn không ngừng này mới có thể tạm thời biến mất!’

Ánh mắt Doanh Vị rơi vào những tàn chi đoạn tí xung quanh, đây đều là thi thể của sát thủ La Võng.

Trước đó tâm thần hắn khẩn trương, tự nhiên không chú ý đến những thứ này, hiện tại sự tình kết thúc, cảnh tượng thây ngang khắp đồng cùng mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, khiến Doanh Vị cũng cảm thấy dạ dày cuộn trào, có chút không thoải mái.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn giết người, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng giết chóc thảm tuyệt nhân hoàn này.

Nhưng Doanh Vị biết mình sẽ còn thấy nhiều chuyện như vậy hơn trong tương lai, tương lai cũng tất sẽ có vô số người chết vì mình.

Với thân phận của hắn, vốn đã nắm giữ quyền lực một lời quyết định sinh tử của người khác, bản thân cũng phải làm quen với những điều này.

“Hàn Phi, ngươi thấy không, mọi người sẽ vì gia nhân của mình mà xả thân thủ nghĩa, trừng phạt tuyệt đối không phải là thứ có thể khiến người ta thuận theo, khủng bố thống trị tất không thể lâu dài.”

“Chỉ có đạo đức trong lòng và tinh không trên đầu, mới là thứ cao thượng nhất.”

“Chính là vì quốc gia của mình, vì phụ mẫu và hài tử của mình, mọi người mới cầm đao lên, quên mình xông pha.”

“Ngươi phủ định những điều này, không khác gì phủ định nhân tính.”

“Nhân, tất yếu phải dùng đạo đức để dạy!”

Doanh Vị một lần nữa khẳng định nội tâm chi đạo của mình, tuyệt đối không dao động, hắn hỏi Huyền Tiễn: “… Tình hình ở đây khoảng bao lâu nữa sẽ bị La Võng phát hiện?”

Bình luận

Để lại một bình luận