“Đừng đụng vào tôi!”
Tôi cẩn thận lau sạch vết thương cho anh, nhưng tay lập tức bị anh kéo mạnh.
“Tôi nói lần cuối, cút ra ngoài!”
Ở độ tuổi ấy, ánh mắt anh đã lạnh lùng như tuyết đầu mùa.
Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn rút lui, khẽ khàng khép cửa lại.
Ánh sáng trong phòng u ám, anh cuộn mình lại, đầu vùi sâu trong chiếc gối màu xám.
Rất lâu, rất lâu sau đó, tôi bước vào.
Khi sát trùng vết thương, tôi mới phát hiện ra có rất nhiều vết sẹo đã đóng vảy bên cạnh.
Tim tôi thắt lại.
“Cô đang làm gì?”
Anh đột ngột mở mắt khiến tôi giật mình, vội vàng đứng dậy định rời đi.
“Đứng lại!”
“Đưa tay ra!”
Tôi quay lại và làm theo.
Lưỡi dao đen nháy nhanh chóng cứa vào cổ tay tôi.
Anh dùng ngón tay quệt máu của tôi và chấm lên mặt tôi.
“Giờ thì chúng ta giống nhau rồi.”
Có lẽ nỗi buồn trong mắt tôi quá rõ ràng, anh lại một lần nữa bảo tôi cút đi.
Ngay khi cánh cửa vừa khép lại, anh liền ném mạnh chiếc cúp trên bàn vào cửa sổ.
‘Rầm’ một tiếng, tất cả vỡ vụn thành từng mảnh.
3.
Ngôi nhà cổ của nhà họ Tần được xây dựng dựa trên mẫu của nhà họ Kiều, toàn bộ thiết kế tinh xảo, kiến trúc vô cùng tinh tế.
Tôi ngồi trên xích đu, lắng nghe tiếng côn trùng kêu rả rích trong đêm khuya.
Chợt, tôi nhìn thấy Hứa Địch cúi người, lén lút bước ra khỏi cổng và nhanh chóng chui vào một chiếc xe đậu trong góc tối.
Khi tôi bay vào trong xe, cô ta đang thoa son môi.
Rốt cuộc Tần Yến có tình cảm gì với Hứa Địch, tôi không sao hiểu được.
Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ rằng Hứa Địch yêu Tần Yến.
Cho đến khi xe dừng bên lề đường và bóng dáng của Trương Trạch hiện ra.
Trên kính xe phản chiếu hình ảnh hai người họ hôn nhau, những tiếng động *** vang lên khó chịu đến nhức óc.
Tôi quay đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cởi quần áo của Hứa Địch.
“Sao lạnh thế này?”
Hứa Địch gạt tay Trương Trạch ra, chỉnh lại quần áo.
“Anh về nước lúc này, muốn chết sao? Tần Yến đã tìm ra Chu Nghi rồi.”
“Cái gì?”
Trương Trạch ngẩng đầu, không thể tin nổi.
“Không thể nào, chính tay anh đã giao cô ta đi, làm sao…”
“Là bộ xương trắng, Chu Nghi đã chết hẳn rồi.”
Hứa Địch dựa vào người Trương Trạch, đùa nghịch với chiếc cà vạt của anh ta.
Những ký ức mờ mịt thoáng hiện lên trong đầu tôi, tiếng đập thình thịch không ngừng vang vọng trong đầu óc.
Tiếng la hét và chửi rủa ùa về như dòng thác lũ.
Hình ảnh của Hứa Địch và Trương Trạch hiện ra bên bờ sông cách đây một năm.
“Con nhãi này, suốt ngày kè kè bên Tần Yến, thật ngứa mắt.”
Khuôn mặt tôi bị tát liên tiếp, đầu óc mờ mịt cố gắng kêu cứu, nhưng lập tức bị đẩy vào vòng tay một gã đàn ông lạ.
“Bán cho anh đó, giá nào cũng được.”
Trong tầm mắt mờ nhòe, tôi thấy Trương Trạch và Hứa Địch cười đùa, tay trong tay rời đi.
Sau đó, tôi cảm nhận được cơn đau nhói ở sau gáy và ngất lịm đi.
Bất ngờ tỉnh lại từ cơn ác mộng của ký ức, tôi nhanh chóng bay đến giữa hai kẻ đó.
“Thì ra là hai người, đồ cẩu nam nữ đã hại tôi!”
Tôi vung tay tát mạnh vào mặt Hứa Địch, không ngờ cô ta lại có phản ứng.
“Sao mặt tôi nóng rát thế này, anh vừa cắn tôi à?”
Ngay sau đó, tôi không do dự, đá mạnh vào hạ bộ của Trương Trạch.
“Ai da!”
Trương Trạch cúi gập người, hai tay ôm lấy hạ bộ, khép chặt đũng quần, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn tột cùng. Cú đá đó chứa đầy sự phẫn nộ và căm hận của tôi.
“Chết tiệt, có phải em vừa đá anh không?”
Hứa Địch bỗng mở to mắt, nhìn quanh rồi vội vàng lấy ra miếng ngọc bội đeo trên cổ.
“Mau, mau đến chùa!”
“Em liên lạc với người mua năm đó đi, đừng để xảy ra sai sót gì.”
4.
Tần Yến luôn ngủ không yên giấc, trời còn chưa sáng anh đã lái xe đến Trung tâm giám định.
Anh lén lấy một mảnh xương của tôi từ chỗ pháp y Trần, chế thành một chiếc mặt dây chuyền đeo trên cổ.
Lái xe đến nhà máy bỏ hoang, người đàn ông bị trói trên cột đang đau đớn ***, rên rỉ cầu xin.
“Làm ơn, xin anh tha cho tôi, tôi thật sự chỉ nảy sinh ham muốn nhất thời với cô ta.”
“Trên đầu tôi còn có một vết sẹo do cô ta đánh…”
“Đánh thế nào?”
Tần Yến dí điếu thuốc vào mặt gã đàn ông.
“Aaa! Tôi nói, tôi nói! Cô ta không nghe lời, tôi đã dùng thắt lưng, dùng xích sắt… tôi đã xé quần áo của cô ta…”
“Aaa!!!”
Điếu thuốc đang cháy đỏ trong tay bị Tần Yến mạnh mẽ dí thẳng vào mắt gã.
“Trừ Thẩm Phi, còn ai nữa?”
Thuộc hạ của Tần Yến giơ ra một tấm ảnh.
“Phải gã này không?”
Gã đàn ông gật đầu.
“Tôi thấy trong danh bạ của Thẩm Phi có một người tên là ‘Q’.”
“Hắn đã từng gọi điện để hỏi cách xử lý cô ta. Ngoài điều đó ra, tôi thật sự không biết gì nữa.”
Tần Yến ném điếu thuốc xuống đất, quay sang ra lệnh cho thuộc hạ.
“Sắp xếp cho hắn hưởng thắt lưng và xích sắt!”
Tôi lặng lẽ theo sau anh về lại nhà họ Tần. Vừa bước vào nhà, bầu không khí nặng nề ập đến.
“Cậu chủ, ông chủ và bà chủ đã về rồi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTần Yến không biểu lộ cảm xúc gì, thản nhiên đi lên lầu, đẩy cửa phòng làm việc.
Trong trí nhớ của tôi, ông Tần luôn uy nghiêm, lúc này ông ta đang chăm chú đọc tài liệu.
Ông ta đứng dậy và cầm lấy cây gậy bên cạnh.
Tim tôi chợt thắt lại.
Tần Yến lập tức quỳ xuống.
Cây gậy đen liên tục đánh vào lưng anh từng đợt.
“Rời khỏi cuộc họp giữa chừng, coi thường Tần Thức, mấy năm nay giỏi lắm rồi!”
Tôi cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.
Một lúc lâu sau, Tần Yến loạng choạng đứng dậy và bước ra ngoài.
Anh đứng trên ban công, để gió đêm lướt qua, nhả từng vòng khói thuốc.
Đúng lúc này, điện thoại của thuộc hạ reo lên.
“Anh Yến, Thẩm Phi mất tích rồi.”
Ở dưới nhà, tiếng giày cao gót vang lên lạch cạch.
Hứa Địch vội vã chạy đến, lấy cớ thăm ông Tần.
Nhưng cô ta nắm lấy tay nắm cửa mãi vẫn không mở, cuối cùng lại rẽ sang hướng nhà vệ sinh.
Tôi đi theo, nhìn cô ta gọi điện cho Trương Trạch.
“Nhìn dáng vẻ của Tần Yến, người không ở chỗ anh ta đâu. Hay là tìm lại lần nữa đi.”
Sau khi cúp máy, cô ta lấy son ra tô lại, rồi tức tối bôi loạn lên gương.
Tôi lặng lẽ rời khỏi đó, thực sự không muốn nhìn thêm sự bẩn thỉu của cô ta nữa.
Trong căn phòng nhỏ ở tầng hai, toàn bộ cơ thể Tần Yến chìm trong những tia sáng lấp lánh.
Tôi bay bên cạnh anh, mái tóc dài của tôi khẽ lay động theo làn gió.
Anh bất ngờ xoay người, vươn tay ra trong khoảng không vô định.
“Tiểu Nghi, là em sao?”
Khoảnh khắc đó, đôi mắt đỏ ngầu của anh dường như sắp rỉ máu.
Tôi khẽ chạm vào tay anh.
Bốn mắt nhìn nhau…
5.
“Tần Yến, anh có ở đây không?”
Tiếng gõ dồn dập của Hứa Địch vang lên ngoài cửa.
Đôi mắt Tần Yến tối lại, khoé miệng nhếch lên một nụ cười đắng chát.
“Phải rồi, em hận anh còn không hết, sao có thể quay về.”
Cánh cửa mở ra, Hứa Địch với vẻ mặt dịu dàng, nói:
“Bác gái đã nấu món canh anh thích…”
“Em xuống dưới đi.”
Hứa Địch không dám bước vào, chỉ vươn tay định nắm lấy tay Tần Yến.
“Em có thể làm thiếu phu nhân của nhà họ Tần, nhưng anh chưa bao giờ cho phép em chạm vào người anh.”
Giọng anh lạnh băng.
Hai nhà Hứa Tần vốn là đối tác làm ăn, chuyện hôn ước là điều tất nhiên.
Trong ký ức một năm trước của tôi, ít nhất Tần Yến không ghét sự tiếp cận của Hứa Địch.
Có lẽ trong khoảng thời gian tôi biến mất, giữa hai người họ đã có chuyện gì đó xảy ra.
Trong phòng ăn, bà Tần bưng bát canh đặt trước mặt Tần Yến.
Bộ móng tay lấp lánh kim cương vô tình chạm vào mép bát.
Trên mặt canh nổi lềnh bềnh vài cọng hành lá xanh non.
“Tiểu Yến, mẹ mới đi xa một tháng mà con đã gầy đi rồi.”
Ánh mắt Tần Yến cụp xuống.
“Mọi người cứ từ từ ăn, con còn việc ở công ty, con đi trước.”
Tôi đưa mắt nhìn bà Tần với vẻ quý phái, sang trọng, bà ta vẫn như xưa.
Vẫn không biết con trai mình mắc bệnh sạch sẽ và không ăn hành.
Tôi bay theo Tần Yến lên xe, anh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc dây chuyền làm từ xương của tôi.
Hôm đó, tôi cũng như thường lệ, đứng cùng những người giúp việc khác ở bên cạnh.
Tần Yến dùng đũa gắp hành ra khỏi bát, nhưng ngay lập tức bị ông Tần ném thẳng đôi đũa vào mặt.
“Được chiều hư rồi, ra nước ngoài một chuyến về đã kén cá chọn canh rồi!”
Hai vệt đỏ dài hiện rõ trên làn da trắng của Tần Yến, nhưng anh không nói một lời.
Bà Tần nhẹ nhàng đẩy bát canh về phía anh, giục anh ăn nhanh lên.
“Cậu chủ, canh nguội rồi ạ, để tôi đổi cho cậu bát khác.”
Bát canh mới được múc lại trong veo, sạch sẽ, chén trà bên cạnh cũng được rót đầy một nửa và xoay lại đúng hướng.
Ánh mắt anh lướt qua tôi một cách lãnh đạm.
Cuối cùng cũng cầm đũa lên.
Điếu thuốc giữa ngón tay Tần Yến đã tàn, quản gia Dương đứng trước xe với vẻ mặt lo lắng.
“Cậu chủ, bà cụ dặn ngài đừng quên buổi thử váy cưới với cô Hứa vào chiều nay.”
Nước mắt tôi chực trào ra, tôi phải cố gắng chớp mắt để không rơi.
Họ sắp kết hôn sao?
Hứa Địch mặc váy cưới bước ra khỏi phòng thử đồ, trông như một tiên nữ.
Tần Yến thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú nhìn vào tạp chí trên bàn.
Trên trang đó là hình ảnh chiếc váy dài trắng ***.
Đó là chiếc váy anh tặng tôi năm tôi mười tám tuổi.
Cũng chính vào lúc ấy, trong ánh mắt lạnh lẽo của anh thoáng qua một tia kinh ngạc.
Đôi tay anh, với những đốt xương thon dài, chạm nhẹ từ cổ tôi xuống xương quai xanh.
Một chiếc nơ xinh xắn buộc ngay tại đó.
“Làm tình nhân của tôi.”
Giọng anh khàn khàn, trầm thấp, mang theo một sức hút khó cưỡng.
Chưa kịp đợi tôi trả lời, tay anh đã đặt lên eo tôi và nụ hôn rơi xuống.
Đôi môi tôi nhói đau, mùi vị của máu len lỏi giữa những lần chạm khẽ.
Anh buông tôi ra, khẽ mỉm cười và lau vệt máu trên khóe môi tôi.
“Từ nay em là của anh.”
“Tần Yến, anh thấy cái nào hợp hơn?”
Hứa Địch lấy từ trong hộp trang sức ra những sợi dây chuyền kim cương, đeo từng chiếc một cho anh xem.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.