Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

6:23 chiều – 07/11/2024

1.

Tháp Hà, trấn Thanh Thủy, thôn Bạch Vân, dưới gốc cây hòe, người ta đào được một bộ hài cốt.

Bước đầu xác định là nữ, khoảng hơn hai mươi tuổi.

Vị pháp y tháo găng tay xuống, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đứng trên cao mãi vẫn chưa chịu rời đi.

Ánh mắt người đàn ông dán chặt vào bộ hài cốt.

Khi bước tới gần, anh ấy suýt nữa thì ngã.

Anh ấy ngồi xổm xuống, bàn tay run rẩy muốn chạm vào bộ hài cốt nhưng đã bị pháp y ngăn lại.

“Anh bình tĩnh một chút, hiện tại vẫn chưa thể xác định được bộ hài cốt này có phải là Chu Nghi hay không.”

Tôi từ trên cây hòe cao vút trôi xuống bên cạnh người đàn ông, vươn tay ra.

Nhưng chỉ có thể xuyên qua cơ thể anh.

“Tần Yến, đó chính là Chu Nghi, là em mà!”

Đáng tiếc là anh không thể nghe thấy.

Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bộ hài cốt đang được đưa đi.

Anh đứng dậy, bóng hình cao lớn phủ lên thân thể trong suốt của tôi.

Một năm không gặp, nét mặt anh càng thêm lạnh lùng.

Những ngón tay thon dài trắng trẻo nắm chặt thành quyền.

Tôi vươn tay ra, muốn giống như trước kia nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

Thế nhưng vẫn chỉ có thể xuyên qua.

Những giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống đất, trái tim tôi đau đớn vô cùng.

“Tần Yến!”

Hứa Địch bước xuống xe, vội vã tiến lại trên đôi giày cao gót.

Gương mặt xinh đẹp cùng với mùi hương quen thuộc cứ thoang thoảng quanh chóp mũi tôi.

Tôi chỉ biết cô ta là vị hôn thê của Tần Yến.

Ký ức của tôi cũng chỉ dừng lại ở ngày anh đính hôn với cô ta.

“Phải, phải chăng đã tìm thấy Chu Nghi rồi sao?”

Cô ta hỏi rất cẩn thận, giọng điệu mang theo chút căng thẳng.

Vị pháp y lắc đầu, rồi lên xe.

Tần Yến ngồi vào ghế lái và hạ cửa kính xe xuống.

“Nói với bà nội, tôi tạm thời chưa về.”

Tôi ngồi ở ghế sau, nhìn chằm chằm vào gương mặt Hứa Địch qua lớp kính.

Một tia tàn nhẫn chợt lóe lên trong đáy mắt cô ta.

Tôi biết cô ta không chỉ ghét tôi, mà còn có thể nói là căm hận.

Khi xe đến Trung tâm giám định, Tần Yến nhận được điện thoại của bà cụ Tần.

“Người đã mất tích một năm rồi, còn tìm gì nữa, mau trở về đi.”

Bà cụ Tần chờ mãi không thấy Tần Yến trả lời, có chút tức giận.

“Đừng quên, năm đó chính tay cháu đã đẩy Chu Nghi ra.”

Tôi khẽ thở dài, bay đến bên cạnh Tần Yến.

Anh cúp điện thoại, nước mắt rơi xuống mu bàn tay.

Thật ra, tôi chưa bao giờ trách cứ bất cứ ai, cũng chẳng có tư cách để làm vậy.

Năm mười tuổi, bà cụ Tần đã đưa tôi từ cô nhi viện về nhà.

Lúc đó trong tôi chỉ có sự biết ơn, đồng thời cũng cố gắng hết sức để không bị đuổi đi.

Cho dù là làm người giúp việc hay là bạn cùng học với Tần Yến.

Tôi vẫn luôn giữ thái độ cung kính.

Chẳng ngờ rằng, sau này Tần Yến lại muốn tôi làm tình nhân của anh…

“Nạn nhân bị xâm hại tình dục trước khi chết và bị một vết thương nặng ở đầu.”

Bàn tay buông thõng bên người của Tần Yến lại siết chặt thêm lần nữa.

“Bác sĩ Trần, thông tin nhận dạng của nạn nhân đã có rồi.”

Tay Tần Yến run rẩy, khi nhìn thấy tên tôi, anh lập tức ngã khụy xuống, quỳ trên mặt đất.

“Tôi khuyên anh nên ra ngoài.”

Vị pháp y Trần dừng lại động tác, đôi lông mày nhíu chặt đã nói lên tất cả.

“Nói!”

Một chữ duy nhất bật ra từ kẽ răng, Tần Yến đứng dậy vịn vào cạnh bàn.

“Cánh tay trái của nạn nhân bị gãy, xương cẳng chân bị đánh đập dã man bằng vật sắc nhọn trong thời gian dài dẫn đến xương cốt bị gãy nghiêm trọng.”

“Nguyên nhân cái chết là…”

“Là cái gì?”

Tần Yến sa sầm mặt, ánh mắt sắc lạnh như dao găm toát ra vẻ băng giá thấu xương.

Pháp y Trần nuốt nước bọt, giọng nói run rẩy.

“Nguyên nhân cái chết là bị chôn sống.”

Vừa dứt lời, Tần Yến ngã quỵ xuống đất, gân xanh trên cổ nổi lên cuồn cuộn.

Anh đấm mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo khiến máu thấm ra từ mu bàn tay.

Tôi bay lại gần, trơ mắt nhìn anh tát mạnh vào mặt mình.

Tiếng khóc nghẹn ngào, đau đớn xuyên thấu trái tim tôi.

Tôi chỉ có thể ngồi đó khóc cùng anh.

Chỉ cần hồi tưởng lại những ký ức đó, trong đầu tôi lại vang lên những tiếng gõ dữ dội.

Đầu đau như muốn nứt ra.

Tần Yến hít sâu một hơi, rồi xoay người bước ra ngoài.

Ngay sau đó, anh đến một nhà máy bỏ hoang.

Người đàn ông thoi thóp bị trói vào cột, máu trên người đã khô cứng.

Một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu hắn.

Người đàn ông run rẩy mở mắt ra.

Tần Yến lấy ảnh của tôi ra đưa đến trước mặt hắn.

“Tôi đã bỏ ra ba mươi nghìn tệ mua cô ta từ tay Thẩm Phi, nhưng tính cô ta quá cứng đầu.”

“Sau đó Thẩm Phi đến tìm tôi, rồi đưa cô ta đi.”

Nắm đấm của Tần Yến giáng thẳng vào mặt người đàn ông rồi bóp chặt cổ hắn.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Mày đã từng chạm vào cô ấy, đánh cô ấy, mắng cô ấy chưa?”

Người đàn ông khàn giọng cầu xin, run rẩy gật đầu.

Mắt Tần Yến đỏ ngầu, anh cầm lấy con dao mà thuộc hạ đưa tới.

Chỉ trong một giây, hạ bộ của người đàn ông bê bết máu và một cánh tay đã bị phế bỏ.

Tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp tòa nhà, rồi hắn ngất lịm đi.

“Đừng để hắn chết.”

Tần Yến lau sạch vết máu trên tay, rồi châm một điếu thuốc.

Xuyên qua làn khói mờ ảo, tôi vươn tay phác họa đường nét u ám trên gương mặt anh.

Chàng thiếu niên từng thanh tao như ngọc, giờ đây lại sắc bén và khát máu.

Phải chăng anh đã từng thật lòng yêu tôi?

2.

Gia tộc họ Tần có cơ nghiệp đồ sộ, nhưng chỉ có một đứa con trai duy nhất.

Để cậu chủ được chăm sóc chu đáo, bà cụ đã chọn tôi từ cô nhi viện.

Khi được đưa về, tôi đã bị dặn dò hết lần này đến lần khác.

“Cậu chủ Tần là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Tần, nhiệm vụ của con là phải hầu hạ cậu ấy thật tốt.”

Tôi cố gắng hết sức học theo quản gia những quy tắc trong nhà, ghi nhớ những điều Tần Yến thích và ghét.

Tất cả chỉ vì muốn có một bữa cơm ấm no.

Năm tôi năm tuổi, ba tôi đã lừa tôi bằng một viên kẹo rồi đem bỏ đi.

Trong ba năm, tôi đã lang thang khắp các con phố lớn ngõ nhỏ.

Cắt tóc ngắn ngủn và bôi nhọ nồi lên mặt.

Mặc quần áo người ta vứt đi, dùng đôi bàn tay lở loét vì lạnh giá nhặt nhạnh chai lọ và giấy vụn.

Ăn cơm thừa canh cặn của người khác.

Tối đến lại lén lút quay về ngôi nhà xưa.

Lắng nghe tiếng ba và mẹ kế cười nói vui vẻ trong nhà.

Tôi co ro dưới mái hiên, chỉ có thể chợp mắt được một chút vào nửa đêm về sáng.

Một lần nọ, khi tôi bị kẻ xấu bám theo, dì chủ quán cơm đã xuất hiện.

Dì ấy thay cho tôi bộ quần áo sạch sẽ, rồi đưa tôi đến cô nhi viện.

Từ đó, tôi mới có một nơi để yên tâm ngủ.

Tôi cứ ngỡ mình sẽ sống một cuộc sống bình lặng ở nhà họ Tần.

Cho đến khi Tần Yến từ nước ngoài trở về.

Mới mười bốn tuổi, anh đã được mệnh danh là thiên tài kinh doanh và giành được vô số giải thưởng.

Nhưng chẳng ai biết rằng, con người anh lại có phần cực đoan, lạnh lùng đến đáng sợ.

Chiếc xe chạy băng băng trên đường cao tốc, khi tôi hoàn hồn thì đã về đến nhà cũ của họ Tần.

Quản gia Dương ra đón, gương mặt quen thuộc khiến tôi có chút ngỡ ngàng.

“Cậu chủ, bà cụ vẫn luôn đợi cậu.”

Hứa Địch muốn nắm lấy tay Tần Yến nhưng bị anh tránh né.

Bà cụ đang bưng chén yến sào mà người giúp việc vừa đưa tới, vẻ mặt không mấy dễ chịu.

“Chỉ là một người giúp việc thôi, có đáng để con phí công đến vậy, ngay cả cuộc họp cũng…”

“Bà lớn tuổi rồi, bớt lo mấy chuyện này đi.”

Tần Yến đi lách qua bà cụ đang ngồi trên sofa, bước lên lầu.

“Con nói vậy là sao? Lúc trước chính Chu Nghi tự mình rời đi…”

“Chu Nghi thật sự tự rời đi sao?”

Tần Yến quay lại nhìn bà cụ với ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa sắc bén.

“Bà ơi, hôm nay thời tiết đẹp lắm, để con dìu bà ra ngoài đi dạo.”

Hứa Địch vẫn như mọi khi, vô cùng thấu hiểu lòng người.

Ánh mắt Tần Yến liền chuyển sang phía quản gia Dương.

“Vài hôm nữa Trương Trạch về nước, nhớ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.”

Nghe đến tên Trương Trạch, Hứa Địch lập tức khựng lại, bước chân loạng choạng.

Còn tôi, chỉ biết siết chặt lấy mép váy mình.

Trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh.

Trương Trạch, với nửa thân *** ôm lấy vai tôi, Tần Yến xuất hiện ngay trước cửa.

Và câu nói ấy.

“Chu Nghi đã là người của tôi rồi.”

Một cái gai hoàn toàn đã cắm sâu giữa tôi và Tần Yến.

Tần Yến bước vào căn phòng nằm sâu nhất trên tầng hai.

Tôi thầm nhẩm lại mật khẩu mà anh đã nhập, thật ngạc nhiên là nó vẫn không thay đổi.

Anh bước vào trong, rồi ngồi bệt xuống cạnh tường.

Khi tôi nhận ra anh định làm gì thì đã quá muộn.

Lưỡi dao sắc nhọn đã cứa qua cổ tay anh, máu tươi nhỏ từng giọt xuống sàn.

“Đừng mà!”

3.

Tôi lao tới, muốn bịt chặt vết thương trên tay anh, nhưng cơ thể lại đổ sang một bên, không thể kiểm soát.

Lòng ngực như bị một bàn tay khổng lồ siết chặt, đau đớn đến mức không thể thở nổi.

Năm mười bốn tuổi, Tần Yến giành giải thưởng trở về.

Ba Tần và mẹ Tần nhận những lời chúc mừng từ mọi người.

Anh bị vây quanh bởi những lời khen ngợi, tán thưởng và nịnh hót.

Chính trong căn phòng nhỏ này, qua khe cửa, tôi đã nhìn thấy anh.

Trên cổ tay mảnh khảnh của anh, một vết cắt sâu hoắm hiện rõ.

Máu đỏ chảy dọc trên nền gạch trắng.

“Cút ra ngoài!”

Tiếng quát giận dữ của anh không ngăn được bước chân tôi.

“Anh bị sốt rồi.”

Tôi chạm vào da anh, cảm nhận nhiệt độ nóng rực đến bỏng rát.

Anh rụt tay lại, chẳng mảy may quan tâm.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận