1.
Nhân viên phục vụ chỉ vào suất ăn trẻ em đang giảm giá trong thực đơn, nói một cách xấc xược:
“69.9 tệ một suất đấy, với các người chắc là giá cắt cổ nhỉ? Nghe tôi khuyên, người nghèo thì nên biết thân biết phận, đừng có mơ ăn bữa sang trọng.”
Tôi khoác tay bà ngoại, không nhìn vào ảnh của ba nữa, niềm vui với bằng khen học sinh giỏi và sinh nhật cũng tan biến.
Bà ngoại cất tờ tiền giả kia đi, run rẩy lấy ra từng đồng lẻ từ chiếc túi vải, cố gom đủ 69.9 tệ.
Bà xoa đầu tôi, nhìn nhân viên với ánh mắt bình thản:
“Cô ơi, chúng tôi muốn một suất ăn trẻ em và một vé bốc thăm.”
Bà ngoại dẫn tôi đến bàn cạnh cửa sổ, bàn bên cạnh là gia đình của Hoàng Tử Hào, bạn cùng lớp với tôi.
Bà lạ lẫm nhìn ngắm những lọ nước sốt màu sắc trên bàn, rồi quay lại cười hiền từ với tôi:
“Hôm nay là sinh nhật mười tuổi của Mộ Mộ, lại còn là ngày cháu đạt hạng nhất kỳ thi cuối kỳ, bà nhất định phải cho cháu ăn bữa ngon.”
Bàn bên vang lên tiếng cười nhạo lớn:
“Ôi chao, nhìn nghèo rớt mồng tơi mà dám nói đạt hạng nhất lớp, không biết là học ở cái trường làng nào nữa, nhìn đã thấy phát chán!”
Nghe thấy thế, tôi quay sang, nhìn thấy Hoàng Tử Hào, tay đầy dầu mỡ đang gặm cánh gà, vừa rồi người lên tiếng là mẹ cậu ta.
Tôi bình tĩnh đáp:
“Chào cô, con và Hoàng Tử Hào là bạn cùng lớp, chắc cậu ấy cũng biết thành tích kỳ thi vừa rồi của con.”
Sắc mặt mẹ cậu ta đanh lại, quay sang cậu ta hỏi sao chỉ đứng hạng ba?
Lúc đó, suất ăn trẻ em mà chúng tôi gọi được đem lên, nhân viên đập đĩa lên bàn, phát ra tiếng động lớn.
Trên đĩa sứ trắng có bốn món: một ly nước cam đầy đá, một tô mì trộn sốt cà chua, bánh bao hình con lợn ướt nhẹp và vài miếng bò rưới nước sốt tiêu đen.
Thì ra đây là đồ ăn Tây trên tivi.
Tôi chuẩn bị chia sẻ bữa sinh nhật này cùng bà ngoại, nhưng chờ mãi vẫn không có ai mang dao nĩa ra.
Tôi gọi vài lần nhưng các chị nhân viên cứ làm ngơ, còn lầm bầm chửi.
Tôi đứng dậy định đi xin dao nĩa, thì Hoàng Tử Hào bất chợt đứng lên, lớn tiếng chỉ vào tôi:
“Đừng hỏi nữa! Nếu không phải Lâm Mộ gian lận, chép bài của con làm con mất tập trung thì con đâu có chỉ đứng hạng ba!”
Tôi sững sờ trước lời đổ lỗi sai sự thật, mẹ cậu ta liền sa sầm mặt.
Bà ta nhìn tôi từ đầu đến chân, hàng lông mi giả dày cộm chớp nháy:
“Tôi biết ngay mà, cái đứa nhà quê như con bé này sao có thể đứng hạng nhất, chắc chắn là chơi chiêu trò rồi. Đợi về mẹ sẽ liên lạc với cô giáo con, không thể để nó làm ảnh hưởng đến việc học của con được.”
Nhân viên phục vụ đi tới, ném mạnh dao nĩa xuống bàn, suýt chút nữa đập trúng bà ngoại.
Tôi vội cúi xuống, chụp lấy cái nĩa.
Ngay lúc đó, một nhân viên khác bưng ly nước ép lê và đĩa thức ăn mô hình bánh xe cho Hoàng Tử Hào, cười hớn hở đặt xuống:
“Hôm nay là ngày hội siêu thành viên, nhà hàng đặc biệt tặng bạn nhỏ Tử Hào một ly nước ép lê tươi và một đĩa đồ ăn vặt xoay.”
Mũi nhọn của nĩa đâm vào lòng bàn tay tôi, đau nhói.
Bà ngoại lo lắng hỏi nhỏ, nhưng tôi chỉ siết chặt tay, không muốn bà thêm phiền lòng.
2.
Mẹ của Hoàng Tử Hào tiếp tục lời lẽ cay nghiệt ở bàn bên.
Tôi đặt dao nĩa ngay ngắn, cố giải thích:
“Cô ơi, điểm của con là do tự lực mà có, người gian lận thật ra là bạn Hoàng Tử Hào.”
Ba của cậu ta đập mạnh xuống bàn:
“Con nhãi thối mày nói bậy cái gì! Đừng tưởng các người già yếu bệnh tật mà tao không dám đánh!”
Hoàng Tử Hào lập tức làm ra vẻ tội nghiệp, chực khóc:
“Ba mẹ, Lâm Mộ ở lớp cứ bắt nạt con. Cô ta nghèo còn hay giả vờ đáng thương, khiến ai cũng bị lừa.”
Mẹ cậu ta vội ôm lấy con trai, dỗ dành:
“Con yêu, đừng khóc, mẹ đau lòng lắm. Đừng chấp cái con bé không biết phép tắc ấy. Lần sau mẹ sẽ đưa con đi ăn tiệc hải sản, nơi toàn khách sang trọng, khỏi phải gặp cái bọn nhà quê này.”
Ba người họ cứ nói to như thể tôi không tồn tại.
Tôi nghe thấy mẹ của Hoàng Tử Hào phàn nàn với chồng:
“Ăn ở đây ba hôm rồi vẫn không gặp được sếp của anh, đến nỗi giờ hơi thở cũng toàn mùi bò bít tết.”
Nhìn lại bức ảnh của ba treo trên tường nhà hàng, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ.
Bà ngoại lóng ngóng cầm nĩa, trộn đĩa mì rồi đẩy tới:
“Mộ Mộ, đừng để ý đám điên đó, hôm nay con nhất định phải ăn thật ngon.”
Tôi không muốn làm bà buồn, cố gắng ăn chung phần mì với bà từng chút một.
Sợi mì ngọt lợ, khó nhai, lòng tôi bỗng thấy chua xót, ước gì có thể cho bà ngoại ăn bữa tiệc thực sự.
Hoàng Tử Hào vẫn không ngừng bôi đen tôi:
“Mẹ, lần trước con thi kém cũng là do Lâm Mộ. Tại cô ta làm hỏng bút nước của con khiến con không thể làm hết bài.”
Rõ ràng là cậu ta cố tình đòi chép bài tôi, bị từ chối thì cứ dùng bút chọc vào lưng tôi suốt buổi thi.
Tôi tức giận vì đã phải giặt đồng phục rất lâu mà thầy cô lại không phạt cậu ta.
Bây giờ cậu ta thi tệ lại còn dám nói dối, tôi thực sự không thể chịu được nữa.
Nhân lúc Hoàng Tử Hào đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, tôi âm thầm duỗi chân ra.
Quả nhiên, cậu ta ngã sấp xuống nền gạch, đập người xuống thật mạnh.
Tôi nhanh chóng thu chân lại, vẻ mặt điềm tĩnh nói với nhân viên phục vụ bên cạnh:
“Chị ơi, cho em xin vé bốc thăm của em.”
Giữa những tiếng la hét của gia đình Hoàng Tử Hào, tôi nhận được tấm vé số nhàu nát của mình.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net3.
Tôi đang chuẩn bị cào vé xem có trúng gì không thì Hoàng Tử Hào đứng bên cạnh, tay cầm một đĩa khoai tây chiên nhỏ.
Cậu ta ngạo mạn nói với tôi:
“Lâm Mộ, đây là thưởng cho cậu, chỉ cần sau này cậu biết nghe lời, chuyện vừa rồi cậu làm tôi vấp ngã, tôi sẽ không mách mẹ đâu.”
Tôi dứt khoát từ chối khoai tây chiên của cậu ta.
Hoàng Tử Hào lườm tôi một cái, rồi quay lại ngồi chỗ.
Vài phút sau, cậu ta bỗng nhiên hét toáng lên:
“Mẹ ơi! Con bị mất đồng hồ điện thoại rồi!”
Tim tôi đập thình thịch, quay đầu lại thì thấy chiếc đồng hồ điện thoại nằm ngay sau lưng mình.
Hoàng Tử Hào lại nhảy đến bên cạnh, chỉ vào chiếc đồng hồ rồi la lớn:
“Mẹ ơi, nó ở đây này, chính Lâm Mộ đã ăn cắp đồng hồ điện thoại của con, bắt cô ta lại!”
Bà ngoại tức đến phát run:
“Cháu tôi là đứa trẻ ngoan, sao có thể làm kẻ trộm được!”
Ba của Hoàng Tử Hào đứng dậy chỉ vào bà ngoại quát lớn:
“Con trai tôi nói có lẽ nào là giả? Tôi là người phụ trách hội phụ huynh, về sẽ phải báo lại với cô giáo về đạo đức của đứa bé này. Hạng người như vậy, lớp học không thể chứa chấp!”
Cả gia đình họ đứng dậy, hô hào đòi đưa tôi đến đồn cảnh sát.
Vài nhân viên phục vụ kéo đến, vừa cười vừa giơ điện thoại lên quay phim tôi.
Hoàng Tử Hào túm tóc đuôi gà của tôi, mẹ cậu ta đứng bên cạnh giữ chặt, không cho tôi cử động.
Bà ngoại hốt hoảng lao đến nhưng bị ba của Hoàng Tử Hào đẩy mạnh ra, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, cho đến khi—
“Trộm cắp cái gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Một giọng nữ đầy phẫn nộ vang lên, mọi người nghe thấy đều quay lại nhìn đôi nam nữ vừa bước vào, tất cả lập tức im bặt.
Nhân viên phục vụ vội thu lại nụ cười, giả bộ bận rộn, tản ra.
Ba của Hoàng Tử Hào sáng mắt, lập tức cười nịnh rồi bước đến gần:
“Tổng giám đốc Dịch, tổng giám đốc Lâm, đã nghe nói hai người đi tuần trăng mật về, thật không ngờ lại gặp ở đây.”
Đầu tôi bị Hoàng Tử Hào đè xuống bàn, nhìn về phía đôi nam nữ ăn mặc sang trọng, rất xứng đôi.
Nhưng lòng tôi lại đầy hoang mang.
Ba tôi từ bao giờ đã có vợ mới?
4.
Ba liếc tôi một cái đầy cảnh cáo, rồi quay sang gia đình Hoàng Tử Hào mỉm cười.
Chữ “ba” trong miệng tôi nghẹn lại, không thốt ra được.
Ba năm không gặp, nỗi mong mỏi ấy bị đè nén bởi cảm giác xa lạ và tủi thân dâng trào.
Ba của Hoàng Tử Hào kéo con trai lại giới thiệu:
“Con trai tôi rất thích ăn ở đây, vì thế mà đăng ký thẻ hội viên cao cấp nhất. Không ngờ nhà hàng này lại là của hai vị, thật có duyên…”
Ba gật đầu đáp vài câu xã giao, nhưng người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh ông lại nhíu mày nhìn về phía tôi.
“Vậy vừa rồi các người tranh cãi với cô bé này vì chuyện gì?”
Mẹ của Hoàng Tử Hào lập tức giải thích:
“Hai bà cháu này không phải người tốt, không có tiền mà lại muốn ăn sang, vào đây chỉ để trộm cắp. Chúng tôi vừa định kéo cô bé này đến đồn cảnh sát.”
“Tôi không hề ăn trộm!”
Lời thanh minh của tôi bị ba của Hoàng Tử Hào cắt ngang:
“Đừng để bị nó lừa. Con bé này là bạn cùng lớp của con trai tôi, thường xuyên gian lận để lừa thầy cô, đạo đức suy đồi. Phải gọi phụ huynh đến để dạy dỗ nghiêm khắc mới phải!”
Cả gia đình họ hết lời bôi nhọ tôi, còn ra sức khen ngợi Hoàng Tử Hào.
Còn ba ruột của tôi, gương mặt vẫn lạnh lùng, từ đầu đến cuối không hề nhìn tôi một cái.
Lẽ nào tôi đã khiến ông ấy mất mặt sao? Rõ ràng sự thật không phải như vậy!
Tôi đứng dậy định tự biện hộ, nhưng ba đã ngắt lời tôi.
Ông ra hiệu cho gia đình Hoàng Tử Hào ngồi xuống tiếp tục ăn uống:
“Đã là bạn cùng lớp, đồng hồ cũng tìm thấy rồi, thôi bỏ qua đi. Đây là nhà hàng mới khai trương của tôi, gọi cảnh sát tới cũng không hay.”
Ba của Hoàng Tử Hào vội vàng gật đầu đồng ý.
Ba tôi, dưới ánh mắt đầy khinh bỉ của người phụ nữ kia, gọi tôi qua một góc với lý do muốn “dạy dỗ.”
Trong ký ức, ba luôn bận rộn kiếm tiền, hiếm khi cười đùa với tôi và mẹ.
Sau khi mẹ qua đời vì tai nạn xe, ba nhận tiền bồi thường rồi bảo sẽ đi lập nghiệp.
Và rồi, ba không bao giờ quay về nữa.
Giờ đây, ông mặc bộ vest đắt tiền, có người vợ trẻ trung xinh đẹp bên cạnh, còn ánh mắt nhìn tôi thì lạnh lùng, không chút tình cảm.
“Các người đến đây làm gì?”
Giọng ông đầy gay gắt, tôi cứ nghĩ chỉ cần nói ra sự thật là có thể xóa tan hiểu lầm này.
“Là Hoàng Tử Hào vu oan con, cậu ta mới là người gian lận và bày bừa đồ đạc lung tung!”
Ba nhìn tôi chằm chằm:
“Mày tưởng tao không hiểu ý đồ của mày sao? Chắc là nghe tin tao tái hôn, nên đến đây để vòi tiền đúng không?”
Tôi không thể tin nổi những gì mình đang nghe.
“Ba…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.