Nhâm Tiểu Túc nhìn bao thuốc lá tan thành bụi thì đau lòng vô cùng. Dựa vào giá tình một điếu hai mươi đồng thì không biết nơi này trị giá bao nhiêu tiền nữa?
Huống chi Nhâm Tiểu Túc đã tính sơ một lần, trên con đường này có ít nhất năm sáu tiệm bán thuốc lá.
Giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc tính toán một chút, thầm nghĩ trước tai biến, nhân loại thật giàu có quá mà…
Vì vội vàng nên Nhâm Tiểu Túc cũng không ý thức được, kỳ thật trước tai biến thuốc lá cũng chẳng quý hiếm gì. Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn rượu được đặt trên quầy. Hẳn vì bên ngoài không có bao kính bọc nên hộp giấy đã rã hết, chỉ còn chai rượu nằm chỏng chơ.
Có một vài bình rượu chắc vì địa chấn mà rơi vỡ dưới đất. Còn lại được bày trong ngăn tủ. Có điều khi Nhâm Tiểu Túc tới gần thì phát hiện bên trong chẳng còn rượu nữa.
Cũng không biết bây giờ cách lúc tai biến bao lâu mà rượu trong chai đã bay hơi hết.
Nhâm Tiểu Túc lầm bầm nói:
– Trước kia sao cửa hàng rượu này không chịu gói đồ kín một tí?!
Nhâm Tiểu Túc không tin bèn thử lại lần nữa, kết quả không ngoài dự tính, rượu trong bình đã không còn.
Trên thực tế, muốn bảo tồn rượu cần phải có kỹ thuật bảo tồn chuyên môn gia công thêm một bước nữa. Ví dụ dùng sáp niêm phong, bằng không Trần Nhưỡng ủ năm mươi năm, khi lấy ra chỉ còn nửa bình cũng là chuyện thường.
Hiện giờ thứ đắt tiền nhất thị trấn là thuốc lá, rượu và thuốc chữa bệnh. Nhất là rượu, đây là hàng cấm. Có điều người trên thị trấn đối với mấy thứ bị cấm này lại càng tò mò, đồ vật cũng trở nên đáng giá.
Khi thấy mấy cửa hàng này, Nhâm Tiểu Túc cứ tưởng mình phát tài rồi. Bây giờ hắn mới ý thức được bản thân chỉ đang tự ảo tưởng thôi.
Thời gian tai biến giống như một chuôi đao lớn, chặt đứt liên hệ giữa hai nền văn minh. Rượu và thuốc lá là ví dụ minh họa tốt nhất cho điều này, y học lại không cần phải bàn cãi.
Vừa rồi, hắn thấy có một hiệu dược, vốn muốn tới thăm dò một chút. Kết quả bây giờ không cần thăm dò nữa.
Nhâm Tiểu Túc đi trên đường tự hỏi, có vậy gì có thể đảm bảo được số lượng không? Hay nói đúng hơn, thứ gì có thể bảo tồn được hàng mấy trăm năm.
Chợt, Nhâm Tiểu Túc thấy bên cạnh có một cửa hàng tên là Kế Hoạch Bảo Vệ Sức Khỏe Gia Đình. Bất quá Nhâm Tiểu Túc không vào đó. Nói chung, theo hắn mà nói, đây chỉ là cửa hàng bán sản phẩm bải vệ sức khỏe mà thôi, mấy thứ này cũng không tồn tại lâu được.
Sau khi xác nhận binh sĩ tập đoàn không chú ý tới mình thì Nhâm Tiểu Túc yên lòng. Lúc này hắn vẫn nghe được tiếng súng vang lên cách đó xa xa. Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ vật thí nghiệm kia lợi hại đến thế sao?
Bất quá hắn bỗng nghĩ tới một việc… Thứ đạt tới trình độ mấy trăm năm không hư chẳng phải là vàng đó sao?
Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại. Hắn nghe Vương Phú Quý nói bên trong hàng rào có tiệm vàng. Nói thế, mấy thành thị có quy mô lớn như chỗ này khẳng định cũng có!
Tâm tình vốn uể oải của Nhâm Tiểu Túc lần nữa bừng sáng!
Vàng vẫn là loại tiền tệ có giá trị lớn nhất. Nhâm Tiểu Túc từng hiếu kỳ hỏi Trương Cảnh Lâm, vì sao ngân hàng Khánh thị phát hành tiền tệ nhưng vàng vẫn là loại tiền tệ có giá trị mạnh nhất?
Trương Cảnh Lâm cười đáp:
– Vì không chỉ có một mình Khánh thị là có ngân hàng. Tiền tệ của Khánh thị dùng được ở hàng rào này, nhưng tới hàng rào khác thì chưa chắc. Lúc này, cần phải có một thứ có thể làm trung gian trao đổi, thay thế công dụng của tiền giấy.
Kỳ thật, tiền tệ là phương pháp tập đoàn dùng để quản lý hàng rào. Họ khiến người trong hàng rào có thói quen sử dụng tiền giấy, việc phát hàng bao nhiêu tiền giấy lại không được công bố. Đây chính là mạch máu kinh thế, căn cơ của tập đoàn.
Trương Cảnh Lâm lại giải thích:
– Hiện tại vì vấn đề lưu thông tiền tệ mà mấy tập đoàn thành lập ủy ban quản lý tiền tệ. Tiền giấy được phát hành phải thông qua quy định nghiêm khắc nên chưa tới mức khiến thiên hạ đại loạn. Có điều hiện tại mọi người giữ hòa khí nhưng ai có thể cam đoan sau này cũng thế?
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc nhớ lại những gì Trương Cảnh Lâm nói, càng cảm thấy người này không đơn giản. Không ai biết hắn là ai, lại sống ở hàng rào 113 nhiều năm như thế.
Nhâm Tiểu Túc hạ quyết tâm, lần này trở về nhất định phải quan sát Trương Cảnh Lâm thật tốt.
Hắn thăm dò những chỗ ở cách xa nơi đóng quân ra. Ý đồ muốn tìm kiếm tiệm vàng, vạn nhất có tiệm vàng này đó chẳng phải hắn giàu to rồi?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net…
Trong hậu viện học đường, Trương Cảnh Lâm vừa quay trở lại sau một ngày dạy học. Hắn thấy Nhan Lục Nguyên đã rời khỏi phòng tắm nắng:
– Đã tốt hơn rồi nhỉ?
– Vâng.
Nhan Lục Nguyên gật đầu cười nói:
– Cảm ơn tiên sinh và Tiểu Ngọc Tỷ đã chăm sóc ta khoảng thời gian này.
Lúc này tâm tình Nhan Lục Nguyên vô cùng tốt. Tốt không phải vì bệnh tình của hắn tốt hơn mà vì hắn biết, hắn có thể khỏe lên nói rõ Nhâm Tiểu Túc không cần “may mắn” nữa. Chứng tỏ Nhâm Tiểu Túc đã an toàn rồi.
Lúc này Tiểu Ngọc Tỷ đang vác cái rổ vào sân. Nàng thấy Nhan Lục Nguyên tỉnh dậy thì kinh hỉ nói:
– Lục Nguyên, ngươi chưa khỏi hẳn. Mau vào phòng đi, không nên để gió lạnh thổi trúng.
Nhan Lục Nguyên cười lên cực kỳ đáng yêu:
– Tiểu Ngọc Tỷ, ta không sao. Ngươi yêu tâm đi. Tối nay chúng ta ăn gì?
– Ta xào trứng cà và một ít rau xanh.
Tiểu Ngọc Tỷ cười nói:
– Ta vừa vào thị trấn mua được một ít thị mỡ, có thể bỏ vào xào rau, cho các ngươi nếm chút mùi vị thức ăn mặn.
– Tốt.
Nhan Lục Nguyên trả lời. Bất quá hắn vừa đi ra ngoài vừa nói:
– Ta ra ngoài một lúc, trước khi trời tối sẽ về!
Tiểu Ngọc Tỷ vừa tính cản Nhan Lục Nguyên lại, kết quả quay đầu lại chẳng thấy hắn đâu.
Tiểu Ngọc Tỷ lo lắng đứng ở cửa học đường chờ. Trương Cảnh L. Âm Thầm nhủ trong lòng, không phải vừa rồi ngươi bảo đi nấu cơm ư, đứng đó đợi tới khi nào. Có điều Trương Cảnh Lâm không nói ra…
Theo Trương Cảnh Lâm thấy, hai anh em một lớn một nhỏ Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên này không phải người chịu thiệt thòi. Họ đi ra ngoài hẳn là phải lo cho an nguy của người khác mới đúng.
Vừa rồi, Trương Cảnh Lâm thấy rõ Nhan Lục Nguyên cầm con đao phay trong nhà bếp giấu vào lòng. Ngươi nói đi, có đứa nhỏ nhà ai ra đường đem theo dao phay không? Đứa nhỏ như thế thì dễ bị ăn hiếp lắm à?
Bất quả đúng là trước khi tời tối Nhan Lục Nguyên đã trở lại. Trương Cảnh Lâm và Tiểu Ngọc Tỷ không biết Nhan Lục Nguyên đi đâu, hỏi hắn cũng không nói. Nhan Lục Nguyên chỉ cười bảo mình đi dạo một vòng.
Hậu viện học đường có ba gian phòng. Bất quá một trong số đó là phòng bếp, một là của Trương Cảnh Lâm, cái còn lại Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ ở chúng.
Đến tối, Tiểu Ngọc Tỷ thu dọn giường chiếu cho Nhan Lục Nguyên xong thì nàng nằm xuống đất ngủ. Bây giờ trời bắt đầu sang đông nên nằm trên mặt đất rất lạnh, có điều Tiểu Ngọc Tỷ không nói gì.
Sau khi tắt đèn, đột nhiên Tiểu Ngọc Tỷ hỏi Nhan Lục Nguyên:
– Ngươi nói hiện tại anh trai ngươi vẫn tốt chứ?
Nhan Lục Nguyên cười nói:
– Chắc chắn an toàn, ngươi yên tâm đi.
Tiểu Ngọc Tỷ sững sờ một chút, nàng không biết vì sao Nhan Lục Nguyên có thể ung dung như thế.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.