Không thể lùi về, chỉ có thể tiến lên.
Ba người Nhâm Tiểu Túc, Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận đều hứng thú với bí mật của Cảnh Sơn.
Mà Lạc Hinh Vũ, Lưu Bộ, Vương Lỗi lại khác, họ chỉ hi vọng được mau chóng đoàn tụ với người của Khánh thị.
Bí mật gì đó tính sau, gặp được người cứu viện là còn hi vọng!
Họ đều có biết về phương thức tác chiến của binh sĩ tập đoàn, tuyệt đối không giống đám tư binh mèo cào.
Vì thế đám Lưu Bộ nghĩ rằng, chỉ cần gặp được người của Khánh thị họ sẽ an toàn.
Hơn nữa, dù là Lạc Hinh Vũ hay Lưu Bộ, cả hai đều có một chút quan hệ với Khánh thị.
Không phải dạng quan hệ đặc biệt nhưng cũng được gặp ông chủ La vài lần.
Đến lúc đó lôi tên ông chủ La ra nói, lại nêu tên mình lên, vậy chẳng phải có thể lập tức quay về nền văn minh nhân loại rồi ư.
Với họ mà nói, nơi hoang dã này là thế giới của dã thú.
Hơn nữa vì chuyện kỳ quái tối qua nên họ càng muốn thừa dịp trời còn sáng mà rời khỏi nơi này.
Vì e dè thứ tối qua, Nhâm Tiểu Túc tận lực chọn đường đi sát vào chân núi chứ không đi nhiều trong rừng cây.
Có quỷ mới biết ban ngày thứ kia có hoạt động không? Người ta đâu có chính miệng nói ngươi biết ban ngày người ta không ra khỏi cửa! Vạn nhất người ta thích đi đêm thôi, không có sợ trời sáng thì sao? Vạn nhất hôm này thời gian là việc và nghỉ ngơi không như bình thường thì sao?
Sao mà biết được!
Vị trí hiện tại của họ tới chỗ phát ra tiếng nổ còn chừng chục ki lô mét , đi tới chạng vạng tối là tới.
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc cũng sợ có chuyện ngoài ý muốn.
Hắn thương lượng với Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận:
– Chúng ta không thể đi thẳng qua núi, đường núi khúc chiết.
Khả năng cao phải đi chừng vài chục ki lô mét , mất vài ngày mới tới.
– Ý ngươi là sao?
Hứa Hiển Sở hiếu kỳ hỏi.
– Nếu hôm nay không tới kịp thì không nên mạo hiểm đi đường rừng vào ban đêm.
Nhâm Tiểu Túc kiên quyết nói:
– Nếu mọi người đều muốn đi, ta sẽ một mình kiếm chỗ trú tới khi trời sáng.
Hứa Hiển Sở nghĩ một chút rồi nói:
– Ta đồng ý, không thể đi đường suốt đêm.
Hứa Hiển Sở và Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Dương Tiểu Cận, Dương Tiểu Cận nói:
– Ta đồng ý.
– Chỉ mong đường sẽ không quá khó đi.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Hôm nay Lạc Hinh Vũ và Lưu Bộ thực sự không còn sức đi nữa. Đêm qua họ vừa chọc bọng nước trên chân.
Hôm nay lại đi với cường độ như thế, e rằng chân sẽ hỏng mất.
Nhâm Tiểu Túc tháy thế liền trêu họ, bảo hôm nay nghỉ một ngày.
Kết quả Lưu Bộ lại cứng rắn bảo hắn không sao.
Có thể thấy được, dục vọng muốn sống của ba người họ khiến tiềm năng bộc lộ rất tốt.
Đột nhiên Hứa Hiển Sở nói:
– Phía trước có thi thể con người.
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn lại, hắn thấy được một cỗ thi thể lẳng lặng nằm ở đáy cốc.
Bất quá khiến hắn kinh ngạc là kế bên thi thể có nhiều mảnh vải rách như quần áo bị xé, huyết dịch động trên vách đá lại có màu tím sậm.
Nhâm Tiểu Túc kinh nghi nói:
– Vẫn còn tươi, không bị hư thối.
Thi thể này mới chết không được bao lâu!
… Sao nơi này lại có thi thể người vừa mới chết chứ:
– Đây có phải người của tập đoàn Khánh thị không?
– Không phải.
Hứa Hiển Sở lắc đầu:
– Ngươi nhìn y phục hắn đi, đây là y phục của binh sĩ tư quân.
Y phục binh sĩ tác chiến của tư quân là mà xanh đậm, tập đoàn là màu đen.
– Tư quân nào? Tư quân của hàng rào 112 đâu mặc đồ thế này?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói.
Họ cẩn thận nhích tới từng li từng tí.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHơn nữa nội tâm dâng lên dự cảm bất hảo.
Thời điểm này Hứa Hiển Sở thấy một bảng tên nhỏ đeo trên cổ thi thể.
Thứ này có thể giúp mọi người biết thi thể này là ai.
Có điều khi nhặt bảng tên lên, Hứa Hiển Sở sửng sốt:
– Từ Hạ? Sao có thể là Từ Hạ?
Nhâm Tiểu Túc ớn lạnh:
– Thật là Từ Hạ ư?
– Ngươi nhìn đi, bảng tên sẽ không sai.
Hứa Hiển Sở vừa nói vừa giơ súng lên, hắn sợ bên cạnh sẽ có thứ gì lao ra.
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng nhìn bảng tên:
– Đúng là Từ Hạ, sao thi thể của hắn lại ở đây.
Phải biết thi thể Từ Hạ mất từ trước khi họ tiến vào hẻm núi.
Hai ngày này họ đi gần trăm ki lô mét , sao thi thể Từ Hạ lại ở đây được.
Là thứ gì mang thi thể này tới đây?!
Dương Tiểu Cận và Hứa Hiển Sở đều giơ súng lên, Nhâm Tiểu Túc ngồi xổm xuống đánh giá thi thể.
Lạc Hinh Vũ và Lưu Bộ đã sớm run rẩy, nửa ngày sao Lạc Hinh Vũ mới hỏi:
– Ngươi không sợ à?
Thần sắc Nhâm Tiểu Túc không có tí biến hóa nào:
– Thứ xấu xí hơn ta cũng gặp qua rồi… Không đúng, miệng vết thương của thi thể này có vấn đề.
Quái vật kia ăn sống nội tạng của hắn, thế nhung các ngươi nhìn miệng vết thương đi.
Là thứ gì cắn được vết cắn gọn gàng thế này? Ta chưa từng thấy qua miệng vết thương kiểu này bao giờ.
Chỉ vừa nhìn qua, Hứa Hiển Sở lập tức nhíu mày:
– Cái con mẹ nó, đây là dấu răng người!
Dường như sợ hãi quá mức mà Hứa Hiển Sở không nhịn được phải chửi tục.
Không riêng gì Hứa Hiển Sở, ngay cả Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận cũng không nhịn được toàn thân như đóng băng.
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu hỏi:
– Ngươi chắc chứ?
– Chắc chắn.
Hứa Hiển Sở nói:
– Thời điểm ta chia tay mối tình đầu, bị nàng cắn một cái lên tay.
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói:
– Ngươi tính hù chết chúng ta à?
Nói thật, hiện tại Nhâm Tiểu Túc vô cùng sợ!
Lúc này Hứa Hiển Sở cũng không bình tĩnh được nữa:
– Sao thi thể lại có dấu răng này.
– Các người nói xem….
Nhâm Tiểu Túc nói:
– Có khả năng thứ kéo khóa sắt đêm qua là một người không?
– Mau rời đi.
Dương Tiểu Cận nói:
– Dùng đội hình chiến thuật ba người để phòng ngừa có thứ đánh lén! Thứ đồ chơi kia có thể lặng yên không tiếng động kéo xác đi, cũng có thể lặng yên không tiếng động tới gần chúng ta.
Nhâm Tiểu Túc khẩn trương:
– … Đội hình chiến thuật là gì?
Không phải hắn muốn chọc cười người khác, hắn thật sự không biết!
– Ngươi ở bên trái ta!
Dương Tiểu Cận không giải thích nhiều:
– Mỗi người tự cảnh giác phía trước mình, có bất kỳ thứ gì kỳ quái lập tức nổ súng.
Đột nhiên Dương Tiểu Cận như tiếp quản quyền chỉ huy, Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở cũng chẳng nói gì.
Giờ khắc này mọi người hiểu rõ, hiện tại bọn họ đang đi trên cùng một sợi dây, chỉ cần hơi bất cẩn liền vạn kiếp bất phục!
Mỗi người đều muốn sống sót, đặc biệt là Nhâm Tiểu Túc.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.