Có lẽ lần này dàn nhạc quá chật vật nên thời gian nghỉ ngơi và hồi phục tương đối lâu, liên tiếp vài ngày vẫn chưa quay lại.
Dựa vào lời đối phương nói, dàn nhạc này và tư quân sẽ quay lại Cảnh Sơn lần nữa, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Đến cùng Cảnh Sơn có gì?
Nhâm Tiểu Túc cảm giác được dục vọng tới Cảnh Sơn của đám người kia rất lớn, vượt xa mong muốn tới hàng rào 112 kia.
Diện tích Cảnh Sơn bao la, sợ rằng chưa có ai thật sự khám phá được hết nơi này. Rốt cuộc người quản lý hàng rào nhận được tin gì?
Sáng sớm Nhan Lục Nguyên đeo túi được Tiểu Ngọc Tỷ khâu tốt đi học, nội tâm vô cùng vui vẻ.
Chỉ là tới học đường hắn liền phát hiện có gì đó là lạ. Sao vừa vào cửa, hắn lại thấy các bạn học đều nhìn mình.
Nhan Lục Nguyên không muốn tìm tòi nên đi thẳng tới chỗ của mình ngồi xuống. Kết quả bạn học đi tới vây hắn lại. Lý Hữu Tiễn, con gái của tiệm tạp hóa nhà lão Lý nói:
– Lục Nguyên, ngươi có thể về nói với anh trai ngươi, để hắn đừng dạy thêm giờ nữa được không?
– Đúng đó.
Đứa con ngốc của Vương Phú Quý cũng phàn nàn:
– Ngày nào cũng dạy quá giờ khiến mọi người không ai có thời gian chơi hết.
Nhan Lục Nguyên xoắn tít, hắn bất đắc dĩ nói:
– Ta nói thì có ích gì, nếu được hắn đã không dạy quá giờ.
Nghe vậy mọi người đều có điểm không vui, Lý Hữu Tiễn cười lạnh nói:
– Trương tiên sinh cũng đâu có phát tiền lương cho anh trai ngươi. Nghe nói nhà ngươi cũng chẳng thiếu tiền, có tâm như vậy là gì hả? Như thế nào, muốn được thừa hưởng học đường hả? Hắn chỉ dạy thay tiên sinh thôi, không tới phiên hắn huơ tay múa chân với chúng ta… Ôi!
Lý Hữu Tiễn kêu đau.
Lúc này chỉ thấy Nhan Lục Nguyên đứng dậy đá vào hông Lý Hữu Tiễn. Chẳng ai ngờ rằng Nhan Lục Nguyên lại nổi giận, chỉ nghe nàng cười lạnh:
– Ca của ta dạy cho các ngươi là muốn giúp các ngươi có thêm kiến thức sinh tồn nơi hoang dã. Không cảm ơn lại đi nói xấu sau lưng hắn, về sau ai dám nói nữa đừng trách ta không khách khí.
Năm nay Nhan Lục Nguyên đã 14 tuổi, Lý Hữu Tiễn 16 tuổi. Thân hình cả hai cao lớn không nhiều cách biệt, có thể nói Lý Hữu Tiễn còn cường tráng hơn cả Nhan Lục Nguyên nữa.
Lúc trước Vương Phú Quý muốn giới thiệu Lý Hữu Tiễn cho Nhâm Tiểu Túc, Nhan Lục Nguyên còn khen thân thể Lý Hữu Tiễn rắn chắc, thằng bé cũng không nói láo…
Nhưng giờ khắc này, mọi người nhìn bộ dáng của Nhan Lục Nguyên cứ như thấy được phiên bản thu nhỏ của Nhâm Tiểu Túc vậy. Khí bạo phát ra trên người hai người này chẳng khác gì nhau.
Ngày bình thường Nhan Lục Nguyên thường xuyên nhẫn nhịn, trông ôn hòa hơn Nhâm Tiểu Túc nhiều. Sao vừa đụng tới Nhâm Tiểu Túc, hắn đã biến thành bộ dáng này?
Thời điểm này mọi người mới ý thức được, nguyên lai nội tâm Nhan Lục Nguyên cũng tồn tại dã tính.
Vốn Lý Hữu Tiễn muốn đứng dậy đánh trả, có điều thấy bộ dáng Nhan Lục Nguyên thế này lại hậm hực nói:
– Ta không nói xấu hắn, ta chỉ nói thật thôi.
Thời điểm này Nhan Lục Nguyên bắt đầu xoắn xuýt như trước, rõ ràng hắn mới là người không muốn Nhâm Tiểu Túc dạy quá giờ nhất nè!
Trương tiên sinh chắp tay đi vào từ ngoài cửa:
– Tụ họp lại làm gì? Quay về vị trí của mình chuẩn bị đi học đi.
Đám học sinh nhanh chóng trở lại vị trí của mình, thời điểm tan học Trương tiên sinh rất hòa ái dễ gần, có điều trong lúc dạy học hắn khá nghiêm khắc.
Nhi tử ngốc của Vương Phú Quý là Vương Đại Long ngồi xuống bên cạnh Nhan Lục Nguyên, hắn là bạn cùng bàn với thằng nhóc.
Vương Đại Long len lén đánh giá Nhan Lục Nguyên, hắn thấy Nhan Lục Nguyên như đang hờn dỗi liều nghĩ cách hòa giải:
– Hôm qua ta nằm mơ, thấy cha ta dẫn mẹ kế về rồi đối xử không tốt với ta.
Nhan Lục Nguyên liếc hắn một cái:
– Không có gì, mộng đều ngược với đời.
Vương Đại Long nghe xong thì vui mừng nhướng mày:
– Cũng đúng a.
Nhan Lục nguyên suy nghĩ một chút:
– Ta cảm thấy có khả năng hắn sẽ tìm cha ghẻ cho ngươi.
Vương Đại Long:
– ???
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net…
Ban đêm, đám Nhâm Tiểu Túc đang ăn cơm, đợi cơm nước xong xuôi thì Nhâm Tiểu Túc bắt đầu bổ túc bài học cho Nhan Lục Nguyên. Kết quả liền thấy Vương Phú Quý nổi giận đùng đùng dẫn theo Vương Đại Long khóc lóc sướt mướt tới phòng khám:
– Nhâm Tiểu Túc, ngươi đi ra đây cho ta!
Nhâm Tiểu Túc bưng bát cơm sững sờ một chút:
– Sao thế?
– Ngươi hỏi Lục Nguyên nhà ngươi xem nó nói cái gì mà con trai ta vừa về đến nhà đã khóc mãi.
Vương Phú Quý thấy con trai khóc mãi không nói hết câu thì tức giận chạy tới.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Nhan Lục Nguyên, Nhan Lục Nguyên nhu thuận ngồi trên ghế:
– Ta nói có thể lão Vương sẽ tìm cha ghẻ cho hắn.
Nhâm Tiểu Túc:
– ???
Oa một tiếng, Vương Đại Long khóc càng lớn hơn.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Nhan Lục Nguyên:
– Đây là ngươi không đúng rồi Lục Nguyên. Sao ngươi có thể nói với người ta như thế.
Nói rồi Nhâm Tiểu Túc quay đầu an ủi Vương Đại Long:
– Yên tâm, cha ngươi cùng lắm thì tìm mẹ kế cho ngươi thôi, chuyện cha ghẻ sẽ không xảy ra.
Vương Đại Long có chút sững sờ, mẹ kế cũng không được a!
Thằng bé tiếp tục khóc rống!
Điều này khiến Vương Phú Quý càng thêm bực mình:
– Thật cám con mẹ nó ơn ngươi giải thích giúp ta nha!
“Điểm cảm tạ tới từ Vương Phú Quý: +1!”
Thời điểm này hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên, tuy lý do cảm tạ có chút ê răng nhưng vẫn nhận được một cảm tạ tệ nha!
Không biết vì sao, Nhâm Tiểu Túc cảm giác một thế giới mới đang từ từ mở ra trước mắt hắn…
Mười một cảm tạ tệ rồi!
Đột nhiên Vương Phú Quý như nhớ ra gì đó. Hắn nhắc nhở Nhâm Tiểu Túc:
– Trần Hải Đông, người quản lý thị trấn vô tình nhắc tới trong hàng rào khác có chuyện kỳ quá xảy ra. Không biết trong hàng rào 113 của chúng ta thế nào.
– Chuyện gì?
Nhâm Tiểu Túc trầm giọng hỏi.
– Chuyện cụ thể ra sao thì hắn không nói rõ.
Vương Phú Quý nói:
– Có tin tức ta sẽ báo cho ngươi. Dù sao mọi chuyện cũng phải cẩn thận, đầu năm nay phàm là chuyện cổ quái thì đa phần đều chẳng có gì tốt.
Sau khi Vương Phú Quý đi, Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ nói:
– Sao lão Vương nói vậy?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút:
– Đại khái là vì định nghĩa với chuyện tốt của chúng ta quá mức hạn hẹp, chỉ cần là điều tốt với chúng ta thì là chuyện tốt thôi.
– Chúng ta nghĩ như vậy là sao sao?
Nhan Lục Nguyên hỏi, tuy hắn đi học nhiều hơn so với Nhâm Tiểu Túc, có điều dụng tâm lại không bằng Nhâm Tiểu Túc.
Trước kia lúc hắn lười biếng, đều là Nhâm Tiểu Túc ôm hắn tới chỗ Trương tiên sinh mượn sách. Có đôi khi Nhan Lục Nguyên nghĩ, dù sao Nhâm Tiểu Túc cũng lợi hại như vậy, bản thân nỗ lực để làm gì.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Nhan Lục Nguyên:
– Ngươi nhớ kỹ, nghĩ như vậy không sao. Chuyện có lợi cho chúng ta mới là chuyện tốt, người ích kỷ không sai chút nào. Tuy chúng ta không làm người xấu nhưng ta cũng không để ngươi trở thành người tốt thiệt thòi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.