Lối ra của Bình Nha tự.
Trương Vinh Phương cúi đầu, di chuyển nhanh chóng dưới màn đêm.
Rừng cây và rặng núi bên ngoài thành hơi ẩm ướt và mềm mại. Do trời mưa quá nhiều nên sẽ không thể tránh khỏi âm thanh nhem nhép khi dẫm lên đất ướt.
Ngay khi sắp đến cổng thành, trên một cánh đồng đã gặt xong,
Đột nhiên, bước chân Trương Vinh Phương dừng lại, từ động chuyển sang tĩnh, rồi nhanh chóng dừng lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Có một người đứng đó trên con đường duy nhất mà hắn đi tới đi lui ngày thường.
Một bóng đen với toàn bộ cơ thể được bao phủ bởi một chiếc áo choàng đen lớn.
Dưới ánh trăng, điều duy nhất hắn có thể nhận ra là cái bóng đó cao lớn hơn hắn.
Tất nhiên, không loại trừ khả năng đây là một trò ngụy trang.
“Kim Sí Lầu?” Giọng bóng đen trầm xuống, như thể hắn đã cố tình thay đổi giọng nói của mình thông qua một kỹ thuật đặc biệt nào đó.
“Ngươi là ai??” Trong lòng Trương Vinh Phương phản ứng đầu tiên là tình báo tiết lộ, bên cạnh có kẻ phản bội, kẻ phản bội đã làm lộ tung tích của hắn.
“Bên Trương Ảnh, hắn đã làm hơi quá đáng rồi.” Bóng đen nói. “Thành Đàm Dương không đến phiên ngươi trắng trợn không kiêng dè.”
“Trương Ảnh? Ý ngươi là gì?” Trương Vinh Phương giả vờ như không biết. Dù sao thì hắn cũng không thể thoát khỏi thân phận của Kim Sí Lầu, chiếc mặt nạ trên mặt hắn vẫn còn nguyên. Nó có thể được nhìn thấy trong nháy mắt.
Nhưng thân phận của Trương Ảnh ở đây không thể được thừa nhận.
“Mặt nạ là Bạch Ưng Đàm Dương, ngươi nên biết rằng tình hình hiện tại của Đàm Dương được hình thành bởi sự cân bằng của nhiều bên. Nhưng bây giờ, Kim Sí Lầu của ngươi đã phá vỡ sự cân bằng. Nó đã thu hút Xà Vương Hắc Thập giáo.” Bóng đen trầm giọng nói.
“Ngươi thực sự nghĩ rằng Xà vương đơn thuần là bởi vì Kim Sí Lầu ta mà đến sao?” Trương Vinh Phương hỏi ngược lại.
“Ý ngươi là gì ??” Bóng đen dừng lại.
Trương Vinh Phương không nói thêm gì nữa, định vòng qua người này, rời đi.
Không ngờ hắn mới đi vài bước, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cây trường côn.
Trường côn cực kỳ đen, phần đỉnh được đánh bóng thành hình tám cạnh. Một khi đánh vào người, chắc chắn xương gãy thịt nát.
Trường côn tám cạnh gào thét mang theo luồng gió mạnh, hung ác đập về phía ngực hắn.
Trương Vinh Phương ngả người ra sau, nhìn trường côn xẹt qua chóp mũi mình.
Đột nhiên trường côn tạm thời đổi hướng, đè xuống.
Oành!
Trường côn đập xuống đất, bùn đất bắn tung tóe.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetDưới chân Trương Vinh Phương nhún một cái, đã rời khỏi bên dưới từ lâu.
Hắn chống hai tay xuống đất, mượn lực thân thể, lao về phía trước.
Một chiêu Đạo Diễn trong Viêm Đế phù, lấy chưởng làm đao, chém tầng tầng lớp lớp vào cánh tay phải đang nắm côn của đối phương.
Chưởng đao đi từ dưới lên trên, góc độ bí ẩn xảo quyệt, sử dụng với lực bộc phát của Viêm Đế phù.
Lần này, Trương Vinh Phương chắc chắn rằng chỉ cần đối phương từ lục phẩm trở xuống, dù thế nào tốc độ phản ứng cũng không thể chống lại được.
Nói cách khác, một chiêu này đủ để nháy mắt giết chết tất cả những kẻ dưới lục phẩm.
Uỳnh!
Điều khiến cho hắn bất ngờ là một chưởng đao tầng tầng lớp lớp này đã bị bóng đen chặn lại.
Lòng bàn tay của Trương Vinh Phương hơi đau, đổi tay thành nắm đấm, nhanh như chớp tung ra chiêu thức tấn công mạnh mẽ của Viêm Đế phù.
Dưới cự ly gần, hai người, một người cầm côn, một người tay không, thân ảnh biến ảo trong bóng đêm, nhanh chóng đánh nhau.
Chỉ giao đấu trong chốc lát, Trương Vinh Phương đã rõ ràng cảm thấy thực lực của mình không bằng đối phương.
Nhưng tuy thực lực của hắn kém hơn, nhưng tốc độ lại nhanh hơn đối phương một chút.
Quyền chưởng và côn ảnh của hai người đan xen vào nhau, nhanh đến mức người bình thường gần như không thể nhìn rõ.
Động tác của cả hai không có một kẽ hở nào, chênh lệch về sức mạnh và tốc độ không lớn lắm. Trong lúc nhất thời vậy mà lại ngang sức ngang tài.
Càng đánh, Trương Vinh Phương càng cảm thấy quen thuộc.
Thân hình của đối phương dần dần lộ ra trong quá trình giao thủ.
Một suy đoán mơ hồ từ từ hiện ra trong đầu hắn.
“Ngươi là…?”
“Hôm nay kết thúc ở đây.” Đối phương đột nhiên tách trường côn ra làm hai đoạn, tốc độ đột ngột tăng lên, dồn dập đánh vào cánh tay Trương Vinh Phương.
Oành!
Hai người tách ra xa nhau, lui về phía sau hơn mười bước mới dừng lại.
“Ít nhất còn có ba người mạnh hơn ta ở Đàm Dương, tự giải quyết cho tốt.” Bóng người nói xong rồi xoay người bước nhanh rời đi.
Trương Vinh Phương không đuổi theo, mà chạm vào bên ngoài cánh tay của mình, nơi hắn vừa bị đánh trúng.
Lúc này, cơn đau râm ran dần dần truyền đến từ cả hai nơi, có thể thấy rõ là da thịt chỗ bị đánh đã bị thương.
Một chiêu vừa rồi, đối phương đột nhiên tách trường côn ra làm đôi, động tác bùng nổ, rất có thể là sử dụng Kỹ Năng Phá Hạn.
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, hắn mới bị thương nhẹ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.