Vĩnh Thịnh năm thứ mười hai.
Ngày mười tám tháng chín.
Giờ Mùi.
Thư phòng văn tâm.
Cố Cẩm Niên không có tảo khóa bên trên nên ngủ thẳng đến buổi trưa mới rời giường.
Liên tục mấy ngày không ngủ nghỉ khiến cho Cố Cẩm Niên thật sự cảm thấy rã rời.
Trong thư phòng học đường.
Giống như ngày thường, Cố Cẩm Niên đang ở đó khắc khổ luyện chữ.
Có lẽ là quá chuyên chú, chớp mắt đã qua một canh giờ.
Luyện chữ một canh giờ khiến cổ tay Cố Cẩm Niên mỏi nhừ, mà theo học chuông vang lên, đám người nhao nhau thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết vì sao, hôm nay đến học đường, Cố Cẩm Niên phát hiện Trương Uân đối với mình ít đi rất nhiều địch ý.
Điều này khiến Cố Cẩm Niên có chút khó chịu.
Dù sao mình cần dựa vào Trương Uân kiếm lấy ooán khí.
Trong lòng Cố Cẩm Niên vô cùng rõ ràng.
Cây cổ thụ trong đầu có ý nghĩa cực lớn, nhất đinh phải phát huy hooàn mỹ.
Trừ bỏ hệ thống không nói.
Trước mắt đồ vật duy nhất mang đến chỗ tốt cho mình chính là oán khí.
Chủ yếu hơn chính là, đồ vật mà oán khí mang lại rất có lợi ích.
Cố Cẩm Niên không quá ưa thích chém giết, ở kinh đô cài tất là được rồi, không cần thiết đi chơi đùa lung tung.
Điều này có nghĩa là mình nhất định phải làm ra một lượng lớn oán khí.
Nhưng mà Trương Uân cũng không phỉa là lựa chọn duy nhấất. Dù sao gia hỏa buồn nôn này cũng không có ý nghĩa, oán khí đạt được cũng không nhiều.
Nhìn xem, cùng Hoàng đế kéo hai câu, đạt được rất nhiều oán khí.
Cùng Trương Uân kéo dài mười ngày đoán chừng cũng không kéo ra.
Cùng thân phận cảnh giới lại có quan hệ rất lớn.
Nghĩ đến đây, Cố Cẩm Niên lại có chút tức giận.
“Mẹ nó thật là một tên phế vật. Mười bảy tuổi rồi còn không có Ngưng Khí, con Đại Nho chi tử, mất mặt xấu hổ đồ chơi.”
Cố Cẩm Niên đặt bút lông xuống, ảnh mắt rơi trên ngời Trương Uân. Trong ánh mắt tràn đầy ý nghĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cảm nhận được ánh mắt của Cố Cẩm Niên, Trương Uân thuận thế nhìn sang, phát hiện là Cố Cẩm Niên đang nhìn mình, trong mắt cũng hiện lên vẻ chán ghét.
Mặc dù có từng sợi oán khí bay đến nhưng đối với cổ thụ mà nói chỉ như hạt cát trong sa mạc.
“Không được, không thể chỉ nhìn chằm chằm mình hắn.”
“Tìm người khác nào.”
Cố Cẩm Niên thầm nghĩ.
Cổ thụ hấp thu oán khí căn cứ vào cảnh giới địa vị để cân nhắc.
Dù là địa vị hay thân phận thì Trương Uân đều rất bình thường.
Mặc dù nói thịt muỗi cũng là thịt nhưng đối với Cố Cẩm Niên đã nếm qua thịt thật, cái này đúng là không có ý nghĩa.
Cũng may chính là qua ít ngày nữa thư viện Đại Hạ sẽ bắt đầu.
Thư viện Đại Hạ là thư viện nổi tiếng thiên hạ, có thể nói nửa số Đại nho của Đại Hạ vương triều đều ở trong thư viện Đại Hạ.
Mà lần này thư viện Đại Hạ chiêu sinh, không chỉ tuyển mỗi người đọc sách.
Điều này có ý nghĩa là bên trong thư viện Đại Hạ chính là ngọa hổ tàng long.
Là một chỗ tốt để kiếm oán khí.
Nghĩ đến đây, tâm tình Cố Cẩm Niên không hiểu sao chuyển biến tốt đẹp, nghiêng đầu nhìn lại, Dương Hàn Nhu cũng đặt bút lông xuống, dự định nghỉ ngơi.
Mà nàng liếc mắt cũng phát giác Cố Cẩm Niên đang nhìn mình.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrong chốc lát, nội tâm Dương Hàn Nhu có chút bối rối.
Cố Cẩm Niên không nói gì mà đứng dậy rời đi, hướng về phía Tam Hương viện mà đi.
Nhìn Cố Cẩm Niên đứng dậy, Dương Hàn Nhu lập tức rõ ràng, hôm qua Cố Cẩm Niên không đến không khiến nàng cảm thấy vui vẻ mà ngược lại nội tâm càng thêm dày vò.
Chủ yếu vẫn là hoảng hốt sợ hãi.
Cố Cẩm Niên rời đi không quá một lát, Dương Hàn Nhu cũng đứng dậy đi ra bên ngooài.
“Hàn Nhu muội muội, muốn đi ra ngoài sao?”
Nhìn Dương Hàn Nhu đứng dậy, Trương Uân lập tức cũng đứng dậy, muốn đi theo.
“Có chút việc riêng.”
Chỉ là Dương Hàn Nhu lên tiếng sau đó bước nhanh rời đi, để Trương Uân khó hiểu cảm thấy có chút cổ quái.
Nhưng hắn cũng không nhiều lời mà nhìn Dương Hàn Nhu rời đi, yên lặng theo sau.
Ước chừng khoảng nửa khắc đồng hồ.
Bên trong Tam Hương viện.
Cố Cẩm Niên nhìn mặt ao, tâm tình có vẻ bình tĩnh.
Dương Hàn Nhu lức này cũng tiến vào, giọng nói vang lên.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Thanh âm băng lãnh, mang theo chất vấn cũng có chút nghi hoặc.
“Tìm ngươi có chuyện gì, ta tưởng rằng ngươi phải rõ hơn ta chứ?”
Cố Cẩm Niên quay đầu lại, nhìn Dương Hàn Nhu.
Không thể không nói, Dương Hàn Nhu thực sự duyên dáng, yêu kiều. Bất kể là tướng mạo hay dáng người, đều coi là nhất đẳng. Nói một tiếng mỹ nhân cũng không quá đáng.
Nhưng Cố Cẩm Niên cũng không phải loại người nhìn thấy nữ nhân liền không có chủ kiến.
“Ta không rõ.”
“Nếu không có chuyện gì khác thì ta đi đây.”
Dương Hàn Nhu có chút trầm mặc, sau đó trả lời như vậy.
“Đi?”
“Đi chỗ nào?”
“Ngươi đẩy ta xuống nước thì cũng thôi đi. Lại còn thừa dịp ta hôn mê mất trí mà trắng trợn tung tin đồn nhảm. Chuyện này có phải nên tính toán hay không?”
Bên cạnh ao.
Khuôn mặt Cố Cẩm Niên lạnh lẽo, hắn nhìn Dương Hàn Nhu trong mắt cũng không phải là tức giận mà là lãnh ý.
“Ngươi nói bậy.”
“Là ngươi đùa giỡn trước đây, Trương Uân ca ca đã tận mắt nhìn thấy.”
Nghe nói như thế, trong mắt Dương Hàn Nhu lóe lên một chút hoảng hốt nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, cơ bản cũng không thừa nhận.
Thái độ này không có gì ngoài dự kiến.
Dương Hàn Nhu thừa nhận mới lạ.
Không có bất kỳ người nào hay vật chứng nào chứng minh tình huống đó, chết cũng không thừa nhận mới là vương đạo.
“Trương Uân tận mắt thất?”
“Người nào không biết ngươi cùng Trương Uân quan hệ vô cùng tốt?”
Cố Cẩm Niên chậm rãi lên tiếng.
“Không có bất kỳ cái gì tốt để nói với ngươi.”
“Nếu không có chuyện gì khác thì ta sẽ đi.”
Dương Hàn Nhu không để ý đến Cố Cẩm Niên, sở dĩ nàng đến chỗ hẹn thuần túy chính là muốn xem Cố Cẩm Niên sẽ nói cái gì hay là nói có chứng cứ gì thực chất không.
Bây giờ phát hiện không có, nàng cũng không sợ.
Ván đã đóng thuyền, Cố Cẩm Niên cũng không thay đổi được cái gì.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.