27.
Khi Ôn Nhượng được đưa về, tô đã ngủ gật ngồi đó. Các ma ma cười vui vẻ rồi đi ra ngoài, để chàng ấy lại. Nhìn chàng, quả thực là đã say khướt.
Ta bảo Xuân Hồng mang nước vào, rồi tự mình rửa mặt, thay quần áo, và đuổi Xuân Hồng ra ngoài. Ta lau mặt cho chàng, nhưng không thể thay quần áo vì không đủ sức để di chuyển chàng.
Nến đỏ vẫn cháy sáng, chàng nằm bên cạnh ta. Hàng mi dài rõ ràng, gò má và đầu mũi hơi đỏ, khóe miệng khép lại, trông có phần đáng yêu ngây thơ.
Thật không ngờ ta đã gả vào Ôn gia, và cưới chàng ấy. Thật là kỳ diệu! Đến giờ ta vẫn không hiểu rõ vì sao chàng ấy lại chọn ta.
“Tam lang, chàng thích gì ở ta vậy?” Ta từ từ vuốt nhẹ sống mũi thẳng tắp của chàng, chàng ấy thật sự rất đẹp.
Chỉ là do hàng ngày có một đại ca để so sánh nên chàng không nhận ra thôi! Đại ca là một bông hoa cao lãnh trên đỉnh núi, lại có gai, không hề có một chút khí chất đời thường, khiến người ta e dè.
Cũng chỉ có đại tẩu của ta mới dám tiếp cận và mơ tưởng về huynh ấy, còn người khác thì chỉ dám nhìn, chẳng dám nghĩ nhiều.
Nhưng chàng thì khác, đầy ắp sự ấm áp, nhìn vào khiến người ta cảm thấy thoải mái và dễ gần. Người mà ta thích là một người tốt như vậy. Chàng không vướng bụi trần, sáng ngời rực rỡ.
Ta không biết mình đã ngủ từ khi nào, nhưng khi mở mắt, chàng ấy đang nhìn ta chằm chằm. Không biết từ lúc nào, ta đã nằm trong vòng tay của chàng ấy.
“Xin lỗi, ta đã uống say.” Chàng nói, giọng nồng nặc mùi rượu nhưng không khó chịu. Nến đỏ vẫn sáng, ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen.
“Chàng muốn rửa mặt không?” Ta định đứng dậy, nhưng chàng ấy ngăn lại, bảo ta cứ nằm yên. Chàng ấy tự mình rửa mặt rồi thay đồ trước khi nằm xuống cạnh ta.
“Có nhiều việc vẫn chưa làm xong, giờ phải làm sao đây?” Chàng ấy nằm thẳng, tay khoanh trước ngực, nằm rất chỉnh tề.
“Không sao, chỉ là những nghi thức mà thôi.” Rồi chúng ta lại im lặng, ngọn nến lung linh, ta cảm thấy trên trán mình lấm tấm mồ hôi.
“A Lâu, hôm nay ta rất vui.”
“Thiếp cũng vậy.”
Chàng ấy quay sang nhìn ta, ta nhìn thấy trong mắt chàng phản chiếu hai hình ảnh nhỏ bé của ta, đôi môi khẽ cắn, má ửng đỏ như m//áu.
Chàng khẽ nghiêng đầu, áp môi mát lạnh lên môi ta. Trái tim ta run lên, ta không thể không rùng mình.
“A Lâu.” Chàng ấy thì thầm. “Có được không?”
Đó là một đêm đầy hỗn loạn. Ta không muốn nhớ lại, và ta đoán Ôn Nhượng càng không muốn nhớ hơn ta.
Sáng hôm sau, chúng ta với đôi mắt thâm quầng đi chào họ hàng, nhận được vô số ánh mắt vừa thân thiện vừa trêu chọc.
Ta tặng từng người đôi giày và túi thêu do chính tay mình làm, và nhận lại một khay đầy những món quà mà Xuân Hồng và ta chưa từng thấy trước đây.
Sau bữa sáng, Ôn Các Lão dẫn Ôn Nhượng đi, còn đại tẩu dẫn ta đi. Ta cúi đầu không dám nhìn vào mắt tỷ ấy, thật không giữ ý, đã hiểu rõ mà còn nói rõ ra làm gì?
“A Lâu à, cuộc sống vợ chồng hòa hợp là vô cùng quan trọng, muội hiểu chứ?”
Ta ngẩng đầu nhìn đại tẩu một cái, rồi lại cúi đầu xuống. Cái gì đây? Sao trong mắt tỷ ấy lại có vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp nạn thế kia?
“Chuyện này làm lần đầu thì còn ngại, nhưng sau này dần dần sẽ ổn thôi. Nam nhân mà, phải khen ngợi và khích lệ nhiều mới tốt, ngày mai hai người dậy muộn một chút, muội nhìn xem quầng thâm mắt kìa.” Nói xong, đại tẩu liền đuổi ta đi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÔn Nhượng có lẽ bị đại ca làm tổn thương, ngày hôm sau trời còn chưa tối hẳn đã đóng cửa phòng. Ngày hôm sau chúng ta thật sự không đến chào hỏi ai. Cuộc sống trôi qua bình yên, các lang quân đều là người quan trọng ở triều đình, ngày ngày đi sớm về muộn.
28.
Đúng như Bảo Châu nói, đại tẩu nếu không ngủ đến khi mặt trời lên cao thì sẽ không thức dậy. Nhị tẩu quản lý việc nội trợ trong gia đình, lại kiêm luôn việc giao tiếp bên ngoài.
Từ sau khi mới kết hôn, nhị tẩu kéo ta vào việc quản lý gia đình, nhưng ta lại rất sợ ra ngoài, không thích giao tiếp. Thường thì ta chỉ dẫn một đám trẻ con xuống bếp nghịch ngợm, dù làm ra món gì thì cũng có người tán thưởng.
Bảo Châu lại mang thai, đi đâu cũng có vương gia theo sát, luôn dõi mắt không rời. Khi mang thai có lẽ tính khí sẽ không tốt lắm, nàng thường dùng đôi mắt đen láy nhìn trộm vương gia, mỗi khi đại tẩu phát hiện thì lại la rầy nàng.
Nàng lại làm nũng bám dính, cho đến khi ngủ bên cạnh đại tẩu mới chịu yên. Vì vậy trong nhà thường thấy cảnh đại ca đứng dưới mái hiên răn dạy vương gia, vương gia mặt mày đen sạm nhưng vẫn im lặng chịu đựng.
Những người khác thì đứng nhìn, thỉnh thoảng còn trầm trồ cảm thán. Tất nhiên, người dám chọc đại ca cũng chỉ có cha mẹ và đại tẩu mà thôi. Đại tẩu nhìn đại ca dạy dỗ vương gia, cũng chỉ liếc qua một cái.
“Chàng bao nhiêu tuổi rồi, ngủ mà còn phải có người dỗ à? Nếu thật sự không ngủ được, thì đi dỗ Nguyên Tử đi.”
Nguyên Tử là tam tiểu thư nhà ta, là con thứ hai của đại ca và đại tẩu, vừa tròn hai tuổi, đang ở độ tuổi hay nhõng nhẽo.
Đại ca lặng lẽ quay người đi dỗ Nguyên Tử, bóng dáng thoáng vẻ u buồn đáng thương. Một vị các lão của cả nước mà ở nhà lại bị đối xử thế này.
Không trách Bảo Châu cứ quấn lấy đại tẩu, ở cùng với đại tẩu không chỉ thú vị mà còn học được rất nhiều điều.
Ngày thường, khi không có việc gì, ngoại trừ nhị tẩu lúc nào cũng bận rộn, chúng ta thường tụ họp trong phòng mẹ để làm đồ thủ công và nói chuyện phiếm.
Đại tẩu gần như đã đi khắp Đại Thanh, hiểu biết về phong tục tập quán của mọi miền, mỗi khi nói đến đều rất thú vị và sinh động.
Nghe nói Bảo Châu và nhị tẩu đã đầu tư toàn bộ tiền riêng của họ vào việc kinh doanh của đại tẩu, mỗi năm đều có tiền chia lợi nhuận.
Ta cũng đã kiểm kê lại của hồi môn của mình, Ôn Nhượng thấy ta lục lọi khắp nơi, liền hỏi ta định làm gì.
“Mẹ nói rồi, đại tẩu là người giỏi kiếm tiền nhất, đây là cơ hội hiếm có, người khác có cầu cũng không được, đương nhiên là thiếp phải học theo Bảo Châu và nhị tẩu, đầu tư tiền vào đó.”
“Nàng không sợ bị lỗ sao? Không sợ Bảo Ngân sẽ lấy mất tiền của nàng à?”
“Chàng đang đùa đấy à? Đại tẩu là người như thế nào chứ? Số tiền nhỏ của thiếp, tẩu ấy còn không thèm nhìn đến nữa là! Nếu có lỗ thì thôi, chàng nuôi thiếp là được rồi.”
Chàng ấy cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi ta, trong mắt ánh lên nụ cười.
“Tiền của nàng ít quá, để ta thêm vào cho.”
Ta nghĩ gia sản của chàng ấy đều được khóa trong tủ đầu giường, chìa khóa lại nằm trong tay ta, chàng ấy lấy gì để thêm cho ta chứ?
“Chìa khóa ở trong tay nàng, nàng cứ tự lấy là được.”
Có lẽ chàng ấy đã nhìn thấu suy nghĩ của ta, liền nằm xuống bên cạnh. Ta đưa tay ôm chàng, chàng ấycao lớn, ta phải ngẩng đầu mới nhìn được chàng.
“Tam Lang, thiếp thật sự rất hạnh phúc. Sống đến ngần này tuổi, cưới chàng rồi thiếp mới hiểu thế nào là cuộc sống thực sự. Trong nhà, cha mẹ yêu thương thiếp, anh chị em cũng quý mến thiếp. Hằng ngày được cùng họ nói chuyện, làm việc, thiếp tuy vụng về, không biết làm gì, nhưng họ chưa bao giờ chê bai, chỉ từ từ dạy bảo thiếp. Ra ngoài cũng được họ che chở, các cháu trong nhà kính trọng và yêu thương thiếp. Thiếp có được cuộc sống như thế này là nhờ gặp được chàng.”
Ngón tay chàng ấy thô ráp, vuốt nhẹ qua đuôi tóc và khóe mắt ta, dừng lại ở chóp mũi.
“A Lâu, nàng không cần tự ti, gia đình ta đều là những người đã trải qua khó khăn, nên họ rất coi trọng sự chân thành. Nếu nàng không đối xử chân thành với họ, họ cũng sẽ không đối xử hết lòng với nàng. Nàng đã may áo ấm cho cha mẹ ta vào mùa đông, làm mũ và giày cho các cháu, giúp Bảo Ngân chăm sóc Nguyên Tử, mọi việc nàng đều làm hết sức tận tụy. Mẹ ta đã nói với ta không biết bao nhiêu lần, con cái nhà chúng ta đều là những người may mắn, người cưới về hay gả đi đều là những người vạn dặm mới chọn được một.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.