Anh nhìn Cận Tư Bắc, ý bảo tôi phải dàn xếp với hắn.
Cận Tư Bắc nhìn sâu vào mắt tôi, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, có chút bướng bỉnh: “Thể lực của anh không kém đâu, Lê Đường, chỉ là anh—”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Là gì?”
Nhưng hắn lại im lặng, không nói nữa.
Mùi thuốc lá từ người Cận Tư Bắc nồng nặc, hắn đưa tay lên như muốn chạm vào mặt tôi, nhưng trên đó lại dính máu, không biết là của ai, tôi không kìm được lùi lại một bước, thấy thế hắn liền thở dài thu tay về.
Tôi có chút ngượng ngùng, dùng giọng dỗ dành trẻ con nói: “À, tôi chỉ đi làm việc thôi, anh ngoan làm chuyện của mình đi, có gì để tôi về rồi chúng ta nói chuyện.”
Cận Tư Bắc nhìn tôi, giọng khàn khàn: “Được.”
Tôi yên tâm định rời đi, nhưng Cận Tư Bắc lần này không kìm được nắm lấy cổ tay tôi, môi mấp máy từng chữ, giọng nói lạnh lẽo khiến tôi nổi da gà.
“Lê Đường, có khi nào, chúng ta vốn đã yêu nhau không?”
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, ngạc nhiên: “Ý anh là gì?”
Bàn tay hắn siết chặt cổ tay tôi, rồi từ từ buông ra, khóe môi khẽ nhếch lên, vô cùng đau đớn.
“Em nghĩ kỹ đi, đợi em về anh sẽ nói cho em nghe.”
Tôi bần thần, Cận Tư Bắc bỗng đứng thẳng, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, ôm lấy tôi: “Nếu em không thể nhớ ra, cổ phiếu công ty của Cố Thành sẽ luôn tăng, anh còn giao công ty cho anh ta nữa.”
Từng câu từng chữ khiến tôi lạnh lẽo đến thấu xương.
Tôi choáng váng, Cận Tư Bắc làm sao mà biết được?
“Cận Tư Bắc, có phải anh có thù với tôi sao?”
Trở về nhà đối với tôi là chuyện quan trọng như thế nào!!
Sắc mặt Cận Tư Bắc trắng bệch, giọng khàn đặc trầm thấp:
“Vậy nên em nhất định phải nhớ ra, Đường Đường.
“Thế giới này đã không còn là thế giới mà em tưởng nữa.”
Khi tôi đến biệt thự của Cố Thành, tôi vẫn suy nghĩ về những lời của Cận Tư Bắc, nhưng bàn tay vừa cầm vào ly nước, suy nghĩ đã bị cắt ngang. Một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người gợi cảm, lười biếng dựa vào ghế sofa, mỉm cười nhìn tôi: “Xin chào, Lê Đường.”
Tôi ngẩn ra: “Cô là?”
“Lâm Mạn Ca, con gái nhà hàng xóm của Cố Thành, vừa về từ nước ngoài.”
Ngụm nước tôi vừa uống suýt làm tôi sặc.
Khoan đã, Lâm Mạn Ca, chẳng phải cô ấy chính là bạch nguyệt quang của Cố Thành trong cuốn tiểu thuyết này sao? Sau này, còn vì yêu không được mà hắc hóa thành nữ phụ độc ác.
Thế thì—
Tôi nuốt nước bọt: “Sức khỏe của cô ổn chứ?”
Nếu không ngoài dự đoán, sắp tới lại sẽ có màn điên rồ kiểu cướp gan nữ chính, rồi thuê bắt cóc nữ chính, nữ phụ hỏi Cố Thành chọn ai.
Tôi đang suy nghĩ mông lung thì Lâm Mạn Ca nhìn tôi, dựa vào ghế sofa cười: “Sao lại có người vừa gặp đã hỏi thăm sức khỏe người khác, tôi rất ổn, còn tham gia thi marathon ở nước ngoài, dù không phải hạng nhất nhì, nhưng cũng được hạng năm rồi.”
Mặt tôi thoáng đỏ: “Xin lỗi, đó là thói quen của tôi thôi.”
Nói đến đây tôi thực sự không biết nói gì tiếp, còn Lâm Mạn Ca thì luôn tìm chủ đề để nói, đến tối Cố Thành cũng không về, Lâm Mạn Ca bảo tôi ở lại phòng khách, tôi không từ chối, dù sao cũng từng có tình huống thế này rồi.
Có khi nửa đêm Cố Thành lại về.
Chỉ là tôi không ngờ, chỉ ngủ một giấc thôi mà khi tỉnh dậy lại ở ghế phụ của chiếc GTR, tốc độ xe ổn định, dây trói chắc chắn, người lái chiếc xe thể thao lại là một cô gái tôi vô cùng quen thuộc, Tô Sênh.
Không nghi ngờ gì, là nữ chính trong sách, Tô Sênh rất xinh đẹp, trong màn đêm càng trở nên mơ màng quyến rũ, như một người phụ nữ bước ra từ bức tranh cổ điển, từng cử chỉ đều đầy phong tình, dù… dù là khi cô ấy lái chiếc GTR bằng một tay…
Ở ghế sau là Lâm Mạn Ca đã ngất lịm.
Có vẻ như thấy tôi đã tỉnh, Tô Sênh chuyển chút chú ý, giongj nói như thể an ủi: “Đừng lo lắng, tôi chỉ bắt cóc cô một chút thôi.”
Khóe miệng tôi giật giật: “Nói thật, giọng cô cứ như đang nói đi mua rau ngoài chợ ấy.”
Cô ấy cầm vô lăng rất vững, không nhịn được khẽ cười: “Cô thật thú vị, chẳng trách lại khiến Cận Tư Bắc thích đến vậy.”
“Sao có thể,” tôi xoa xoa mũi, “tôi với Cận Tư Bắc mới gặp vài lần thôi, cái thời đại này, tình yêu sét đánh là thứ không đáng tin nhất.”
Tôi suy nghĩ một chút, rồi thành thật bổ sung: “Nhưng mà Cận Tư Bắc thực sự khá lạ, nhìn có vẻ anh ta thực sự rất thích tôi.”
Nhưng điều này không đúng với cốt truyện, phải không? Hắn nói chúng tôi vốn đã yêu nhau, nhưng tôi hoàn toàn không nhớ gì về Cận Tư Bắc. Nếu thật sự có liên quan, thì khả năng duy nhất là tôi thực sự đã quên mất.
Hệ thống nói rằng để phù hợp với thiết lập nhân vật, ký ức của tôi về thế giới khác sẽ dần dần mờ đi trong thế giới này. Vậy nên sau năm năm, tôi chỉ nhớ mình là một cô nhi, đã làm việc đến mức đột tử, và khi tôi chết đi, lão sếp xấu xa ấy thậm chí không bồi thường chút nào.
Trên bản tin, hắn khóc lóc thương tiếc, nhưng về nhà thì lại thản nhiên lau nước mắt, nói với vợ rằng hết thuốc nhỏ mắt rồi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetGì mà là ác giả ác báo, kẻ xấu lại cứ sống mãi chẳng chết.
Tô Sênh nói “Ồ,” rồi đáp, “Nhưng tiểu thuyết thì lúc nào cũng có những chi tiết như thế.”
Tôi lơ đễnh trả lời, “Tiểu thuyết mà, cái gì chẳng viết được.”
Nếu không thì tôi cũng chẳng xuất hiện ở đây.
Bên ngoài trời đã hoàn toàn bị bao phủ bởi màn đêm, Tô Sênh chợt dừng xe lại, giọng điềm tĩnh, “Tôi hỏi thẳng nhé, Lê Đường, cô có thấy thế giới này tốt hơn thế giới cũ của mình không?”
Cô ấy nói từng chữ một, tôi gần như không thể cử động, “Gì cơ?”
Hàng mi dài của Tô Sênh che giấu mọi cảm xúc, “Có phải hệ thống của cô đã nói rằng, chỉ cần vơ vét hết tiền của Cố Thành thì cô có thể rời khỏi đây, quay về… thế giới cũ?”
Tôi nghẹn lời, “Cô… cô làm sao biết được?”
Bị một nhân vật trong truyện vạch trần chân tướng thật sự khiến tôi sợ hãi.
Tô Sênh dừng lại một lúc rồi nói, “Tôi đã sống lại.”
“Sống lại?” Giọng tôi khàn đi vì ngạc nhiên, miệng lắp bắp, “Nhưng hệ thống của tôi chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.”
Tô Sênh tỏ ra không để tâm, “Yên tâm, nó tuyệt đối sẽ không nói cho cậu đâu. Nếu nói ra sự thật thì sẽ chẳng còn ai chịu sửa chữa cái thế giới đầy lỗi nđể, biến nó thành một câu chuyện hoàn chỉnh nữa.”
Tô Sênh điềm tĩnh nói, “Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã thấy một cuốn sách dưới đất. Trong sách, tôi sẽ giống như cô đọc, sau bao biến cố vẫn sẽ cùng Cố Thành đi đến cuối cùng, dù cho hắn có muốn lấy thận của tôi.”
Tôi nuốt nước bọt, “Rồi sao nữa?”
“Rồi tác giả vì những lời chỉ trích mà sửa lại cốt truyện, để trong cơ thể của Lâm Mạn Ca có một linh hồn khác, giống như cô, người này chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ phản diện là có thể quay về. Nhưng sau đó, Cố Thành sẽ dần bị cô ta thu hút và quay lưng lại với tôi.”
Tôi cố gắng phản bác, “Nhưng từ những gì đã thấy, mọi thứ vẫn đang đi theo bản đầu tiên của tiểu thuyết, chưa hề có sai lệch gì cả.”
Tô Sênh khẳng định, “Lâm Mạn Ca trở về nước chính là dấu hiệu bắt đầu.”
Tôi vẫn không hiểu, “Thế thì việc cô bắt cóc tôi có ích gì? Tôi chỉ là một nhân vật phụ. Chỉ cần vơ vét hết tiền của Cố Thành là tôi có thể rời đi.”
“Cô đương nhiên có ích,” Tô Sênh cười nhạo, “Cô là quân cờ duy nhất để kéo được Cố Tư Bắc đến đây, nhưng cô lại muốn quay về.”
Tôi nhìn cô ấy, “Tại sao tôi lại không muốn về được cơ chứ? Đó là nhà của tôi.”
Cô ấy bỗng bật cười, đầy ẩn ý, “Không đâu, Lê Đường, nếu cô biết sự thật, cô sẽ không muốn quay về đâu, tin tôi đi.”
Chiếc GTR màu đỏ tươi dừng lại bên bờ biển. Tô Sênh mở cửa xe, châm một điếu thuốc phụ nữ, mắt hướng về biển cả bao la không thấy bờ, ánh mắt xa xăm, “Kết thúc ở nơi mà đã bắt đầu.”
Có lẽ do môi trường làm tôi có cảm giác yên tâm hơn, tôi nhìn Tô Sênh, phán đoán, “Vậy là cô định tự tay phá hủy cuốn tiểu thuyết này?”
Cô ấy khựng lại, nụ cười càng sâu thêm, “Đúng vậy.”
Tô Sênh vừa nhả khói, vừa rút từ túi ra một khẩu súng nhỏ xinh, ánh mắt nhìn tôi dịu dàng đến kỳ lạ, “Tiêu diệt hết các người, thế giới này tan vỡ, thì tôi có thể trở lại quỹ đạo ban đầu.”
Có vẻ như tôi lại gặp phải một kẻ thần kinh nữa rồi, hết cứu nổi.
Tôi nhìn lên trần xe, chọn cách buông xuôi, không phản kháng nữa, “Vậy cô lại muốn bị lấy thận thêm lần nữa sao? Thú thật, ngay khi tôi vừa đến đây, tôi thấy câu chuyện này thật phi lý, phi logic. Nếu nó đã bị chỉnh sửa, chắc chắn phải có lý do của nó. Tôi nghĩ, khi mọi người đều có ý thức riêng của mình, có lẽ thế giới này có thể tìm lại được sự cân bằng.”
Tô Sênh giật mình, ngừng lại đôi chút, “Cách suy nghĩ của cô thật kỳ lạ.”
Tôi chợt nhớ ra ai đó cũng từng nói, suy nghĩ của tôi rất lạ, còn bảo những người thế này chắc học toán không giỏi.
Nhưng hình ảnh hiện lên trong đầu tôi lại là… Cố Tư Bắc.
Giữa tiếng sóng biển rì rầm, tôi nhìn màn đêm đen kịt ngoài kia, rồi cảm thán, “Thực ra tôi nghĩ kỹ rồi, Tô Sênh, rất có thể thế giới mà tôi xuất thân cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết khác. Nhưng dù là ở thế giới nào, mỗi người đều có ý thức của mình. Như thế thì mỗi người đều là nhân vật chính của cuộc đời mình. Tôi cũng vậy, dù tôi rất bình thường.”
Tôi nhìn Tô Sênh, “Hay là cô không tự tin vào bản thân? Tài khoản của Cố Thành vì cô mà đã chỉ còn lại một tỷ, nhưng khi có một người phụ nữ khác xuất hiện, cô lại hoang mang mất cả lý trí sao?”
Tình yêu như vậy thật chẳng đáng một xu.
Tô Sênh trước mắt tôi trở nên xa lạ, giống như lần đầu gặp mặt.
Tôi nhớ nữ chính trong truyện tựa như đóa hoa hồng giữa cơn bão, xinh đẹp và kiêu hãnh, cứng cỏi và lương thiện, vì thế mới khiến một người như Cố Thành si mê đến không thể tự thoát ra.
Nhưng giờ đây cô ấy lại giống như một bông hồng héo khô, mất đi linh hồn.
Tô Sênh hít một hơi sâu, rồi cắt ngang lời tôi, “Đủ rồi.”
Khẩu súng chĩa thẳng vào đầu tôi, mắt tôi co lại. Năm giây sau, Tô Sênh lạnh lùng nói, “Đợi đấy, trời sáng bọn họ sẽ đến.”
“Cố Thành và Cố Tư Bắc à?”
Tô Sênh dường như đã cạn kiệt kiên nhẫn, gật đầu một cách miễn cưỡng.
Tôi bình tĩnh lại, như chợt nhận ra nhiều điều, chẳng hạn như, nếu Cố Tư Bắc thực sự đến, có thể là vì tôi.
Hắn… thích tôi sao?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.